Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 894 - Chương 894. Phong Làm Vĩnh Gia Quận Chúa

Chương 894. Phong làm Vĩnh Gia quận chúa Chương 894. Phong làm Vĩnh Gia quận chúa

Chương 894: Phong làm Vĩnh Gia quận chúa

Bình Nam Hầu không giữ nổi dáng vẻ tươi cười nữa, cứng đờ hỏi: “Quận, Quận vương gia, đây là có ý gì?”

Dịch Tử Lam liếc mắt nhìn ông ta, đột nhiên vung tay lên: “Đem đến đây.”

Một người hộ vệ phía sau hắn cung kính cẩm một cái hộp, sau khi đi đến trước mặt Dịch Tử Lam thì cẩn thận mở ra.

Dịch Tử Lam ném cây quạt vào trong ngực người hộ vệ, cực kỳ cẩn thận dùng khăn lau lau tay, sau đó vươn tay vào trong hộp, thận trọng nhẹ nhàng lấy ra một cuộn vải lụa màu vàng óng từ bên trong.

Người bên cạnh còn chưa hiểu thế nào, lão quốc công đứng gần đó, lại là người có kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thấy cuộn vải mắt ông lập tức nheo lại.

Dịch Tử Lam chậm rãi mở cuốn lụa ra, sau đó, mọi người liền nhìn thấy hai chữ 'thánh chỉ' chói lọi lộ ra sau tâm vải lụa.

Nhưng người có mặt ở đây tức khắc hít vào một ngụm khí lạnh.

Dịch Tử Lam khẽ hếch cằm lên, kiêu ngạo lên tiếng: “Cố Vân Đông, tiếp chỉ.”

Cố Vân Đông chớp chớp mắt, cô không bất ngờ lắm khi Dịch Tử Lam đến đây, nhưng đột nhiên lại có một đạo thánh chỉ, thật sự khiến cô kinh ngạc.

Không đợi cô phản ứng lại, lão quốc công bên kia là người đầu tiên quỳ xuống.

Ông vừa động, những người bên cạnh cũng vội vàng quỳ xuống, như thể nếu bọn họ chậm chạp sẽ bị giáng tội.

Nhóm thư sinh trong phòng vốn dĩ còn đang do dự xem có nên tiếp tục chép sách hay không, không nói hai lời lập tức buông bút, có chút thấp thỏm lại vinh hạnh cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất.

Cuối cùng, Cố Vân Đông vẫn đứng im tại chỗ, có chút không kịp phản ứng. Mayy dịch.

Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng kéo cô một cái, cô mới quỳ xuống.

Dịch Tử Lam vừa lòng ho nhẹ một tiếng: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Gốc rễ của thiện hạ là đất nước, gốc rễ của đất nước là vạn dân. Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, chăm lo việc nước, xử trị quan liêu, tuyển chọn hiền năng, vì phúc lợi của bá tánh thiên ha, giúp vạn dân chúng có cuộc sống thuận lợi giàu có…… Nhưng tâm có thừa mà lực không đủ. Nay có nữ tử Cố Vân Đông của Cố gia, tri thư đạt lý, thông tuệ thanh tú, hiền hậu nhân ái …… Trước hiến tặng bí phương làm đường trắng cho triều đình, sau lại dâng lên phương thức chế tạo kính lúp không vụ lợi…… Hành sự hào phóng cao cả, vì nước vì dân, đóng góp to lớn cho Đại Tấn ta…… Sắc phong làm quận chúa Vĩnh Gia, khâm thử.”

Thánh chỉ rất dài, Cố Vân Đông chỉ hiểu một nửa, một số chỗ không hiểu.

Đặc biệt là, trong thánh chỉ còn nhắc tới những công lao khác, vấn đề là, hình như một vài cái trong số đó không phải là của cô.

Trong lúc cô đang nghi ngờ, Dịch Tử Lam đã bước đến đưa thánh chỉ qua: “Vĩnh Gia quận chúa, còn không tiếp chỉ tạ ơn?”

Cố Vân Đông đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cùng những người khác hô lớn vạn tuế, tạ ơn tiếp chỉ.

Sau đó, cô được Thiệu Thanh Viễn đỡ đứng dậy.

Dịch Tử Lam nhìn bọn họ tủm tỉm cười. Đặc biệt là lúc ánh mắt hắn đảo qua trên người Thiệu Thanh Viễn, vẻ mặt vui sướng hả hê khi người khác gặp họa của hắn không cần quá rõ ràng như vậy chứ.

Nhân lúc mọi người vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, hắn lập tức tiến đến ghé vào tai Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng nói: “Ai, có phải về sau ta nên gọi ngươi là quận mã gia không? Chậc chậc, cảm giác được hưởng ké hào quang của nương tử thế nào? Ta nói cho ngươi biết, chủ ý sắc phong cho Cố Vân Đông là do ta đề nghị với Hoàng Thượng.”

Trên mặt Thiệu Thanh Viễn nửa điểm để ý cũng không có, thậm chí đây là lần đầu tiên hắn cười vô cùng chân thành với Dịch Tử Lam: “Đa tạ.”

Dịch Tử Lam: “……” Mẹ nó, đúng là không phải nam nhân, bị thê tử áp lên đầu còn có thể vui mừng như thế, hắn có khuynh hướng thích bị ngược đãi đúng không?

Hắn khẽ hừ một tiếng, không thèm nhìn Thiệu Thanh Viễn nữa, mà quay qua nói với Cố Vân Đông: “Chúc mừng chúc mừng.”

Những người khác nghe vậy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, rối rít bước đến chúc mừng: “Bái kiến Vĩnh Gia quận chúa.”

Cố Vân Đông cười gượng, tuy nói đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng vẫn đập cho cô trở tay không kịp.

Cô vội xua xua tay: “Không cần đa lễ, không cần đa lễ.”

Vì thế mọi người lại đi chúc mừng Bạch gia, Bạch Ung cười ha hả, không cần nói cũng biết tâm trạng ông vui thế nào.

Ai ya, tìm được tôn tử, bây giờ cháu dâu lại là quận chúa, hôm nay đúng là chuyện vui một chuyện nối tiếp một chuyện, thật là vui.

Mọi người đều đang đắm chìm trong chúc mừng, duy chỉ có mấy người Bình Nam Hầu phủ là có vẻ mặt cứng đờ, không còn chút huyết sắc.

Dịch Tử Lam sợ thiên hạ không đủ loạn, thấy mọi người nói gần xong, hắn lại kéo sự chú ý của mọi người lại.

Hắn hỏi Hàn Dĩnh: “Hàn tiểu thư, bây giờ Vĩnh Gia quận chúa đã đủ tư cách để bắt ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai chưa?”

Hàn Dĩnh lui về phía sau một bước, nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay bị nàng ta dùng sức bấm đến bật máu.

Nàng ta gắt gao cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Nhóm dịch nhà Mayy.

Nhưng mà không thể được, tất cả mọi người đang chờ nàng ta.

Hàn Dĩnh rốt cuộc không chịu nổi, nước mắt lã chã rơi xuống, càng lúc càng khóc thương tâm. Nàng ta không buồn để ý đến hình tượng của mình nữa, khóc đến đứt ruột đứt gan.

Mọi người: “……”

Đa số những người có mặt ở đây đều là nam tử, thấy một người nữ tử thương tâm rơi lệ như vậy, khiến bọn họ không khỏi mềm lòng.

Một đám người tức khắc nhìn về phía Cố Vân Đông, đối phương giờ đã là Vĩnh Gia quận chúa tuy bọn họ không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt lại rất rõ ràng.

Tâm trạng Hàn Diệu lại càng kém: “Thiệu…… Vĩnh Gia quận chúa, xin người hãy tha cho tiểu muội ta lần này, nàng đã biết sai rồi. Quỳ xuống nhận lỗi trước mặt tất cả mọi người ở đây, thanh danh của con bé sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Dù sao tiểu muội ta cũng chưa xuất gia, cái này……”

Cố Vân Đông cảm thấy cực kỳ buồn cười, đây là định ràng buộc cô về mặt đạo đức à?

Ngại quá, từ trước đến nay cô chưa từng để mình bị quay vòng vòng bao giờ: “Hàn thế tử, lời ngươi nói có chút không hợp lý rồi. Thứ nhất, cho dù là ai bất kể là nam hay nữ cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình, mà đây là điều mà chính miệng Hàn tiểu thư đã đáp ứng, tất cả những người có mặt ở đây đều là nhân chứng. Thứ hai, làm sai thì phải nhận lỗi đây không phải là chuyện nên làm sao? Sao đến lượt nàng nhận sai lại có thể làm hỏng thanh danh bản thân vậy? Thứ ba, quỳ xuống trước mặt người khác thật mất mặt ư? Vậy nếu có một ngày Hàn tiểu thư đến kinh thành được gặp Hoàng Thượng Hoàng Hậu thì không cần quỳ xuống à? Thứ tư, ta là Vĩnh Gia quận chúa, vừa được Hoàng thượng khen thưởng, thánh chỉ vẫn để ở đây. Lúc nãy Hàn tiểu thư mắng ta tiện nhân, đây chẳng phải là đang nghi ngờ ý chỉ của Hoàng Thượng ư?”

Những lời cuối cùng vừa nói ra, sắc mặt những người có mặt ở đây lập tức biến đổi.

Bình Nam Hầu đành phải vậy, lập tức quát lớn: “Hàn Dĩnh, quỳ xuống, nhận lỗi với Vĩnh Gia quận chúa. Quận chúa nói đúng, vốn dĩ chuyện này là ngươi làm sai, xin lỗi nhận sai là chuyện phải làm. Bình Nam Hầu phủ chúng ta không có thói quen ăn quỵt.”

Hàn Dĩnh cũng bị dọa sợ, gương mặt trắng bệch, ‘Phịch’ một cái quỳ xuống.

Lần này nàng ta không dám làm loạn nữa, quy quy củ củ dập đầu lạy ba cái.

“Vĩnh, Vĩnh Gia quận chúa, ta biết sai rồi, lúc trước nhục mạ người là ta không đúng, ta sẽ không tái phạm nữa, xin người tha thứ.”

Trong mắt nàng ta mang theo sự khuất nhục, nhưng gương mặt cúi gằm xuống lại vô cùng dữ tợn.

Cố Vân Đông cười: “Vậy mới đúng, không gì tốt hơn việc biết sai chịu sửa, lời này vẫn rất có đạo lý. Hơn nữa, ta và ngươi xem như trước không oán nay không thù, mọi người đều là nữ nhân, tội gì phải làm khó nhau có đúng không? Còn có, hãy nhớ kỹ, dù ở bất cứ thời điểm nào chúng ta cũng không nên coi thường người khác. Có câu phong thuỷ luân hồi, cũng có câu mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây……”

Bình Luận (0)
Comment