Chương 895: Người Hàn gia rời đi
Cố Vân Đông nói liến thoắng không ngừng, làm mọi người cảm thấy đau nhói ong hết cả tai.
Hóa ra vị Vĩnh Gia quận chúa này là người có tài ăn nói hùng hổ như vậy?
Chỉ có Hàn Dĩnh vẫn đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt ngày càng ngày càng khó coi, sự tức giận trên người gần như ngưng kết thành thực chất.
Miệng Cố Vân Đông có chút khô, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã nói đủ, làm như bây giờ mới thấy nàng ta vẫn còn đang quỳ, cô vội vàng nói: “Mau đứng lên đi, không phải đã nói chỉ cần xin lỗi nhận sai là được rồi sao, sao lại quỳ quỳ lâu như vậy? Ngươi nói xem ngươi cũng quá thành thật rồi, ta nói với ngươi, cần phải bảo vệ đầu gối của mình cho tốt.”
Hàn Dĩnh đứng dậy, hận không thể nhào đến cắn chết cô.
Nhưng bây giờ Cố Vân Đông không phải là thôn phụ bình thường nữa rồi, cô đã là quận chúa, thân phận còn cao hơn cả nàng ta.
Trong tay cô vẫn đang cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng đó, nếu bây giờ nàng ta dám xông lên xé xác cô, toàn bộ Bình Nam Hầu phủ sẽ mang tội danh đại bất kính.
Cố Vân Đông vừa lòng, Bình Nam Hầu phủ phải chịu mất mặt lớn như vậy, cũng không ở lại nổi nữa.
Bởi vậy, Bình Nam Hầu lấy lý do bệnh nặng mới khỏi thân thể không khoẻ, dẫn một đôi nhi nữ nhanh chóng cáo từ.
Thiệu Thanh Viễn thấy ông ta vội vội vàng vàng, thì nhắc nhở một câu: “Hầu gia đừng quên, viên Thiên Sơn Tuyết Liên kia.”
Bước chân Bình Nam Hầu khựng lại, lúc trước ông ta định quỵt nợ, nhưng giờ lại không dám, dù sao đây cũng là Vĩnh Gia quận chúa. Nhóm dịch nhà Mayy.
Ông ta gật đầu qua quýt rồi khẩn trương dẫn người chạy đi.
Bọn họ vừa đi, mấy thư sinh còn lại trong phòng đều ngây người, lúc này không nhịn được bắt đầu liếc mắt nhìn nhau, không biết là nên đi theo bọn họ hay là nên đợi thêm một chút rồi rời đi.
Trong số đám thư sinh này có vài người dẫn đầu, mấy người này cũng là người thông minh, không ai đuổi bọn hắn đi, bọn họ cần gì phải rời đi.
Nơi này có thần y, có quận vương, có quốc công, có quận chúa, ngày thường bọn họ hoàn toàn không thể nào được tiếp xúc với những người này, đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?
Cho dù không có cơ hội nhận thức, nhưng được ở lại chỗ này nạp thêm kiến thức cũng rất tốt.
Mấy thư sinh dẫn đầu chưa lên tiếng không rời đi, những người khác đành phải ngây ngốc đứng tại chỗ.
Thật ra người trong biệt viện chẳng ai đuổi bọn hắn bởi vì lúc này bọn họ càng tò mò một việc khác hơn.
Dịch Tử Lam nhìn về phía Cố Vân Đông trước tiên, kích động hỏi: “Bây giờ ngươi có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ngươi đã dùng biện pháp gì để sao chép 300 bản y thư trong một khoảng thời gian ngắn như vậy rồi chứ.”
Tuy rằng ban nãy Dịch Tử Lam vẫn ngồi trong phòng riêng, nhưng có hộ vệ đến báo cáo tình hình ở bên này cho hắn.
Hắn cũng cố gắng nhẫn nhịn, vất vả đợi đến khi Cố Vân Đông ra khỏi phòng, lúc lão quốc công tuyên bố cô là người thắng cuộc, hắn mới nắm tay nữ nhi cầm thánh chỉ ra ngoài.
Dịch Tử Lam vừa nói xong, những người khác cũng sôi nổi hưởng ứng.
“Đúng vậy, Vĩnh Gia quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm như thế nào vậy?”
“Có phải trong phòng kia có bí mật gì hay không?”
Lời này vừa nói ra, đúng là có người muốn đi vào bên trong, chẳng qua mới đi được nửa đường đã bị người của Thiệu Thanh Viễn cản lại.
Người nọ ngượng ngùng đứng tại chỗ, nhưng vẫn dáo dác thò đầu nhìn vào bên trong.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật một cái, cô vốn định đợi xong xuôi mọi chuyện mới mang máy in chữ ra giới thiệu trước mặt mọi người.
Bởi vậy Cố Vân Đông xua xua tay: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng nảy, bây giờ ta đây lập tức nói cho mọi người biết cách làm.”
Nói xong, cô quay đầu liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, hắn gật đầu, cười nói: “Để ta đi lấy.”
Thiệu Thanh Viễn xoay người đi vào trong phòng, không bao lâu sau, hắn bê cái rương mà Cố Vân Đông cầm theo trước khi vào ra.
Mọi người nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, sao bọn họ lại quên mất, trước khi Vĩnh gia quận chúa vào cửa, đúng là trong tay có cầm theo cái rương như thế này.
Nhưng cái rương này nhỏ như vậy, thật sự có tác dụng sao?
Thiệu Thanh Viễn nhìn xung quanh, thấy biệt viện này không tiện lắm: "Chúng ta ra đại sảnh nói chuyện đi.”
Vì thế mọi người lại nối đuôi đi theo người Bạch gia ra ngoại đại sảnh, mấy thư sinh trong ba gian phòng kia thấy thế, trố mắt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng sự hiếu học đã chiến thắng cơn khiếp đảm trong lòng, đi qua theo, nhưng cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài.
Thiệu Thanh Viễn đặt cái rương lên trên bàn, lấy đồ vật bên trong ra.
Ba người Dịch Tử Lam Bạch Ung và lão quốc công bước lên đầu tiên, một người nhanh nhẹn duỗi tay cầm lấy đề dưới mắt cẩn thận quan sát.
“Đây là……”
“Quả nhiên là khuôn in ấn.”
“Có điều hình như cái này là từng chữ một.”
Cố Vân Đông giải thích nói: “Cái này gọi là in chữ rời, xem như là cải tiến từ bán khắc in ấn mà chúng ta đã thấy trước đây. Làm ra những chữ chúng ta hay dùng, sau đó đặt lên ván sắt, rồi bắt đầu sắp xếp câu chữ dựa theo sách của chúng ta. Loại này nếu dùng để in một hai quyển sách thì không tiện cho lắm, nhưng nếu dùng để sao lại hơn trăm hơn ngàn bản, thì hiệu quả rất kỳ hiệu.”
“Đúng đúng đúng. Không sai, đúng là như vậy.” Lão quốc công liên tục gật đầu, trong lòng tán thưởng, đôi mắt ông tràn ngập ánh sáng: “Vật này thật thần kỳ, dùng đất sét khắc chữ cũng dễ dàng, cho dù không có những chữ hiếm gặp, cũng có thể tự làm một cái ngay tại chỗ.”
Dịch Tử Lam cười ha ha: “Chậc chậc chậc, Vĩnh Gia quận chúa, xem ra Hoàng Thượng nói không sai, ngươi quả nhiên là phúc tinh của Đại Tấn chúng ta. Nhìn xem, vừa mới chế tạo ra kính lúp, đã lập tức có in chữ rời, xem ra phong quận chúa này, đúng là danh xứng với thật. Người hãy tiếp tục nỗ lức làm nhiều chuyện có ích vì tương lại triều Đại Tấn ta.”
Dịch bởi nhà Mayy.
Cố Vân Đông: “……” Ngươi cho rằng ta là lừa hay ngựa, lại còn phải tận tụy cung phụng nữa phải không?
Lần này nếu không phải do hắn nghĩ kế làm loạn, cô đã không lấy vật này ra sớm làm gì.
Có người tò mò hỏi: “Quận vương gia, ta có chút tò mò, kính lúp được nhắc đến trong thánh chỉ là thứ gì vậy?”
Dịch Tử Lam lập tức trở nên hứng thú, cẩn thận đặt lại khuôn chữ đất sét trong tay, sau đó lấy một cái kính lúp trên người ra.
“Chính là cái này.”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn, tùy tiện đặt vật này trong ngực, cũng chẳng sợ không cẩn thận cắt nát người mình.
Cố Vân Đông cũng liếc nhìn, ừm…… Còn ra dáng ra hình, hơn nữa có hai mặt kính, ở giữa còn có gọng kính hình cung làm bằng đồng, mặt trên
còn được gắn châu báu ngọc thạch.
Cố Vân Đông: “……” Biết các ngươi theo đuổi mỹ quan, nhưng cũng không cần phải như vậy chứ.
Cô xoa xoa trán, Dịch Tử Lam ở bên kia đã bắt đầu giới thiệu.
“Cái này chính là kính lúp, vật này có thể phóng to chữ viết trên sách. Vật này vô cùng thích hợp cho người đọc sách và người lớn tuổi mắt không tốt lắm.”
Vừa nghe nói thích hợp thư sinh, những học sinh vốn dĩ đang đứng bên ngoài không phân biệt thân phận gì, chen chúc vào bên trong.
Mà lão quốc công lại đúng là người lớn tuổi mắt không tốt lắm, thì càng trực tiếp cướp lấy cái kính lúp, vớ đại một quyển sách trên bàn, nghiêm túc đọc.
“Đồ tốt, thứ này đúng là đồ tốt.”
Dịch Tử Lam dương dương đắc ý, nhưng hắn cũng không có ý định tranh công, chỉ chỉ vào Cố Vân Đông: “Đây cũng là đồ nàng đưa.”