Chương 896: Phân lương của tiểu quận chúa
Lời vừa dứt, vô số những ánh mắt nóng rực bắn về phía Cố Vân Đông.
Cái gì mà không thân phận không bối cảnh, cái gì mà chỉ là một thôn phụ ở nông thôn, cái gì mà mù chữ chỉ có thể mở được mấy gian cửa tiệm.
Phi.
Nhìn người ta xem, có đường trắng, có kính lúp, bây giờ còn có cái máy in chữ rời này, cái sau ưu tú hơn cái trước, vật nào cũng có thể tạo phúc cho dân chúng, đây đúng là tiên nữ cất giấu bảo tàng mà.
Cố Vân Đông bị những người này nhìn chằm chằm thì nuốt nuốt nước miếng, quả nhiên, vẫn là quá phách lối.
Lần sau nhất định phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế.
Cũng may lúc này có học sinh ở phía sau lên tiếng, cắt đứt lực chú ý của mọi người.
“Kính lúp này, nếu có thể làm cái gọng ở hai bên, đeo lên tai thì tốt rồi. Như thế, không cần phải dùng một tay cầm, lại có thể viết chữ.”
Mọi người vừa nghe, lại sôi nổi đánh giá cái kính lúp kia, thoáng cân nhắc một chút, lập tức cảm thấy lời thư sinh này có đạo lý.
Dịch Tử Lam vội vàng gọi người tới: “Suy nghĩ của ngươi thực không tồi, đến đây nói rõ ràng cho bổn vương, ngươi nghĩ như thế nào.”
Thư sinh kia có chút ngượng ngùng, được Dịch Tử Lam ân cần tiếp đón vậy, hắn tức khắc cảm thấy thụ sủng nhược khinh, vội vàng kính cẩn đi qua, nhẹ giọng nói ra những suy nghĩ vừa rồi của mình.
Dịch Tử Lam nghe xong gật đầu: “Tốt, suy nghĩ của ngươi thật không tồi.”
Bị Quận vương gia khoa trương khen ngợi như vậy, thư sinh kia giống như được tiêm máu gà, tức khắc vắt óc nói hết những gì mà mình nghĩ ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên náo nhiệt.
Mayy dịch.
Quả nhiên, việc tiếp thu ý kiến của quần chúng là rất cần thiết.
Cố Vân Đông thừa dịp này, cùng Thiệu Thanh Viễn chen ra khỏi đám đông.
Đến khi ra ngoài, thấy tiểu quận ngoan ngoãn nắm tay Chung Nhiên đứng đó chờ cô, không khỏi duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của con bé.
Tiểu cô nương ngẩng cái đầu nhỏ, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cố Vân Đông: “……” Cô nhất thời không biết có nên thu tay về hay không.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?”
“Vân Đông tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại. Nếu không phải thánh chỉ viết thì muội cũng không biết tỷ lập được nhiều công lao như vậy. Trách không được dọc đường đi phụ vương không chịu nói cho muội biết, nhất định là vì ông ấy sợ mất mặt, dù sao ông ấy cũng không phải là đối thủ của tỷ.”
Tiểu cô nương nói xong, trên mặt còn mang theo tia ghét bỏ.
“Vân Đông tỷ tỷ, hiện tại muội là quận chúa, tỷ cũng là quận chúa. Có điều quận chúa như muội không có phân lượng như tỷ, xem ra muội cũng phải nỗ lực rồi.” Nói xong hết sức buồn rầu thở dài một hơi.
Cố Vân Đông bật cười: “Ai nói muội không có phân lượng?”
Danh hiệu tiểu quận chúa này, cũng không phải là nhờ mẫu thân hay phụ thân Quận vương gia của cô bé mà dành được.
Nghe nói lúc tiểu cô nương mới ba tuổi, đi theo quận vương phi vào cung, kết quả lúc đi thỉnh an đương kim Thái Hậu bị người ngăn ở ngoài Trường Nhạc Cung. Tiểu cô nương nhân lúc quận vương phi đang nói chuyện với cung nữ canh cửa không chú ý thì len lén chạy vào.
Sau đó, phát hiện Thái Hậu hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất, khóe miệng đổ máu.
Tiểu cô nương lúc ấy bị dọa sợ, ngửa cổ khóc khàn cả giọng.
Giọng của tiểu hài tử có lực xuyên thấu mạnh mẽ, nhanh chóng thu hút sự chú của quận vương phi và cung nữ ở bên ngoài.
Cung nữ kia còn định cản quận vương phi lại, nhưng quận vương phi lo lắng cho nữ nhi của mình, nên bất chấp chẳng quan tâm là có đụng chạm hay không, đẩy người cung nữ kia ra chạy vào.
Thái Hậu nhờ vậy nên mới được cứu.
Nghe nói lúc đó cung Trường Nhạc gặp phải thích khách, cung nữ kia chính là mật thám, hai bên trong ứng ngoài hợp, muốn giết chết Thái Hậu.
Nếu không phải tiểu quận chúa lén lút chạy vào, sợ là Thái Hậu đã mất mạng rồi.
Khi ấy sau khi thái y chẩn bệnh cho Thái Hậu đã nói, nếu như chậm thêm hai khắc đồng hồ, cho dù có là thần y cũng không cách nào xoay chuyển.
Có điều, chuyện này còn lưu truyền một phiên bản khác, Cố Vân Đông cũng nghe ngóng được một ít từ bên Tần Văn Tranh. Tuy rằng Tần Văn Tranh không kể rõ ràng với cô, nhưng trong mắt lại tiết lộ phiên bản kia mới đúng là sự thật.
Không tồn tại thích khách hay mật thám nào cả.
Tình hình thật sự khó mà tưởng tượng nổi, Thái Hậu bị ám sát, rõ ràng là do ý chỉ của tiên hoàng.
Khi đó tiên hoàng vẫn chưa chết, nhưng ông ta biết bản thân không sống được mấy ngày nữa. Mà Thái Hậu lúc ấy chỉ là Hoàng Hậu, thân phận tôn quý, nhi tử sắp đăng cơ, rất nhanh bà sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Tấn, không ai có thể làm bà tức giận nữa.
Mặc dù lúc ấy bà cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng mỗi khi đến hầu bệnh tiên hoàng, bà vẫn ngại ánh mắt của hắn.
Tiên Hoàng cảm thấy không công bằng, ông ta thấy mình sắp chết, mà phận làm thê tử, chẳng lẽ bà không nên phụng bồi sao? Dựa vào đâu mà bà có thể tiếp tục hưởng thụ những ngày tháng tốt lành như vậy?
Trước khi chết suy nghĩ của tiên hoàng trở nên vô cùng cực đoan. Nhưng cho dù cực đoan đến đâu ông ta vẫn hiểu rõ một điều, nếu quang minh chính đại bắt Hoàng Hậu tuẫn táng theo mình, chưa nói đến việc chưa từng có tiền lệ hay quy củ như vậy, mà nhất định quần thần và bá tánh sẽ không đồng ý.
Huống hồ, Hoàng Hậu còn có người con ruột là thái tử.
Tuy rằng ngày thường Thái Tử vẫn luôn thuận theo, cũng
kính trọng người phụ hoàng là ông ta, nhưng cũng chỉ bởi vì ông ta là phụ hoàng của hắn. Nếu ông ta muốn mạng mẫu hậu hắn, đoán chừng Thái Tử sẽ không để cho ông ta sống thêm được mấy ngày. Nhóm dịch nhà Mayy.
Vì thế, tiên hoàng nảy ra chủ ý, khiến Thái Hậu tự vẫn vì tình.
Đây cũng chính là lý do tại sao thời điểm Thái Hậu xảy ra chuyện, trong Trường Nhạc Cung lại không có lấy nổi một người, bên ngoài còn có cung nữ cản đường vương phi, bởi vì đây là chuyện tốt do tiên hoàng làm.
Nhưng mà, kế sách như vậy lại bị tiểu quận chúa phá hỏng.
Tiên hoàng sau khi nghe được tin này thì không thở nổi, cuối cùng không chống đỡ được mấy ngày thì mất.
Cho nên, tiểu quận chúa là ân nhân cứu mạng của Thái Hậu, hơn nữa phụ thân còn là Quận vương gia, danh xưng quận chúa này được phong cũng là danh xứng với thật.
Thái Hậu cực kỳ yêu quý nàng, coi nàng như cháu gái ruột.
Cho dù quận vương Dịch Tử Lam không được sủng cũng không ai lay động được vị trí của tiểu quận chúa.
Nhưng nếu tiểu cô nương muốn vươn lên, Cố Vân Đông sẽ không ngăn cản.
“Được, sau này muội muốn làm cái gì thì cứ cố gắng làm.”
Tiểu quận chúa mạnh mẽ gật đầu: “Muội sẽ học tập Vân Đông tỷ tỷ.”
Cố Vân Đông mỉm cười: “Vân Đông tỷ tỷ bây giờ còn có việc phải làm, muội đi dạo trong biệt viện với Thủy Đào, một lát nữa lại trở về cùng Vân Đông tỷ tỷ có được không? Tỷ còn có một muội muội tên là Khả Khả, tuổi cũng xấp xỉ muội, đến lúc đó hai người các ngươi có thể chơi với nhau.”
Nghe thấy có bằng hữu nhỏ bằng tuổi mình, hai mắt tiểu quận chúa lập tức sáng lên.
Ừm, muội muội của Vân Đông tỷ tỷ nhất định cũng rất lợi hại.
Cố Vân Khả đang tay không bắt cá ở căn nhà nhị tiến thì hắt xì một cái, sau đó con cá vất vả lắm con bé mới bắt được cứ thế giãy ra chuồn đi mất.
Tiểu quận chúa cùng Chung Nhiên rời đi, bên người bọn họ còn có hộ vệ của Dịch Tử Lam cho nên cũng không cần quá lo lắng.
Đến khi thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mới liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai sánh bước đi đến một căn phòng chứa củi tương đối hẻo lánh cách hậu viện một khoảng.