Chương 897: Móc mắt, chặt gãy chân tay
Hai người canh giữ bên ngoài phòng chứa củi do Bạch Hàng phái tới.
Nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, hai người vội vàng tiến lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
“Người ở bên trong?”
“Đúng vậy.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Các người canh giữ ở bên ngoài, đừng cho ai đi vào."
Nói xong, hắn dẫn Cố Vân Đông vào trong.
Tuy nói là phòng chứa củi, nhưng bên trong lại rất lớn, củi lửa chất đống một nửa gian nhà, những chỗ còn lại trong phòng thì rất sạch sẽ.
Trong phòng có hai nam tử đang bị trói.
Một người bị bịt mắt trói chặt tay chân nằm hôn mê bất tỉnh trên đống rơm, còn một người khác thì bị trói vào cái cột trong góc phòng, có điều người này bị bịt miệng lại.
Thật ra người này rất tỉnh táo.
Dịch bởi nhà Mayy.
Thấy cửa phòng bị đẩy ra, người nọ bị trói vào cái cột bắt đầu giãy giụa, lắc đầu nguầy nguậy.
Thiệu Thanh Viễn bước đến, kéo mảnh vải bịt miệng hắn xuống.
Gương mặt nam tử đỏ bừng, tức giận đùng đùng, không dằn được vẻ thù địch: “Thiệu công tử, các ngươi đây là có ý gì? Tại sao lại trói ta ở đây? Ta là khách các người mời, các người dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy, không sợ truyền ra sẽ bị người ta chê cười hay sao?”
Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao lại bắt cóc ngươi, trong lòng ngươi không phải hiểu rõ nhất sao?”
Nam tử sửng sốt, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết rồi, bởi vì ban nãy ta giúp Hàn tiểu thư nói chuyện, nói mấy câu nghi ngờ Thiệu phu nhân, các ngươi bởi vì chuyện này nên mới trói ta lại, thật đúng là khiến người ta chê cười! Thiệu phu nhân không chịu người khác chê trách mình chỉ nghe được mấy lời tán dương thôi có đúng không?”
Cố Vân Đông cười như không cười nhìn hắn: “Ta đương nhiên có thể nghe những ý kiến bất đồng, có điều…… Ngươi nói những lời này mà không cảm thấy chột dạ sao? Hàn Dĩnh nói chuyện, ngươi nóng lòng không đợi nổi muốn nhảy ra giúp đỡ nàng. Lúc Bình Nam Hầu phủ rời đi, ngươi sốt sắng rời đi theo, không phải chột dạ thì là cái gì? Quan trọng nhất chính là, hình như ngươi không có tên trong danh sách khách mời.”
Người này chính là khách nhân ngồi ở phòng riêng số 11, người giúp đỡ Hàn Dĩnh nói chuyện lúc trước
Trên mặt nam tử hiện lên một tia hoảng loạn: “Ta đương nhiên có tên.”
“Không, ngươi không có.” Cố Vân Đông nói,
“Ngươi chẳng qua là con tốt mà Bình Nam Hầu phái đến để làm ta khó chịu mà thôi. Ngươi đã tự mình tìm tới, xong việc ta đương nhiên cũng có thể tính sổ, đúng không?”
“Ngươi, ngươi nói bậy, ta không có.”
Thiệu Thanh Viễn nói: “Nàng không cần phải nhiều lời với hắn, nếu không phải là khách mời, thì chính là cố tình trà trộn vào. Ở đây có nhiều quý nhân như vậy, chúng ta có lý do hoài nghi hắn có ý đồ xấu với người nào đó ở đây. Tỷ như Quận vương gia, lão quốc công thậm chí là Bình Nam Hầu, đúng rồi, lúc trước Bình Nam Hầu phủ xuất hiện thích khách, nói không chừng chính là người này.”
Người nọ mở to hai mắt nhìn, hắn không thể nào ngờ được đang êm đẹp bỗng nhiên lại bị người ta coi thành thích khách.
Hắn vội vàng lắc đầu: “Không, ta không có, ta không phải. Ngươi, các ngươi mới nói ta thay Hàn tiểu thư nói chuyện, sao có thể là thích khách ở Bình Nam Hầu phủ được chứ? Không phải là rất mâu thuẫn sao?”
“Sao lại mâu thuẫn? Ngươi cố ý lấy lòng Hàn tiểu thư, nhằm tiếp cận Bình Nam Hầu sau đó ám sát, hoàn toàn hợp lý.”
Nam tử: “……”
Cố Vân Đông nói: “Nếu là thích khách, vậy chết không đáng tiếc. Móc mắt, đánh gãy chân tay rồi đưa đến quan phủ đi.”
“Các ngươi điên rồi à?”
Thiệu Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp động thủ với hắn ta.
Người nọ hét lên một tiếng "A.....", thanh âm vô cùng thảm thiết thê lương, làm cho người nằm trên đống rơm chẳng biết đã tỉnh lại từ khi nào không nhịn được hung hăng run rẩy.
Tiếng hét thảm thiết của người nam nhân chỉ vang lên trong chốc lát, rất nhanh đã biến mất.
Không bao lâu sau, trong phòng chứa củi nồng nặc mùi máu tươi, từ từ xộc vào mũi người nam tử nằm trên đống rơm.
Hắn không nhịn được kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán điên cuồng tuôn ra.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng cong lên, lặng lẽ cười thầm.
Lúc này trên tay Thiệu Thanh Viễn đang cầm một cây châm, chiếc châm này đã cắm lên người nam tử ở phòng riêng số 11, đây mới là lý do làm cho hắn ta kêu gào thảm thiết.
Cố Vân Đông cầm một cái cái ly, nắp ly được mở ra, cô nghiêng nhẹ cái cốc, máu gà đỏ tươi bên trong lập tức đổ ào xuống mặt đất.
Nam tử bị trói vào cây cột đã hôn mê, nhưng dường như tiếng hét thảm thiết vừa rồi vẫn còn vang vọng trong phòng, khiến cho người nam tử còn lại trong phòng hãi hùng khiếp vía.
Thiệu Thanh Viễn mở cửa phòng ra, nói với người gác cửa: “Kéo hắn xuống, đưa thẳng đến nha phủ, nói là thích khách ám sát Bình Nam Hầu. Dù sao hắn không thể nói, cũng chẳng thể viết, nói hắn là cài gì thì chính là cái đó.”
“Vâng.” Người canh cửa lên tiếng, đưa người đi.
Cửa phòng chứ củi một lần nữa bị đóng lại, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông chậm rãi đi về phía đống rớm.
Người nam nhân nằm trên đó vô thức co người lại, hai mắt bị vải bịt kín.
Nhóm dịch nhà Mayy.
Thiệu Thanh Viễn giật nhẹ một cái, mảnh vải lập tức bị kéo xuống.
Người này là nam tử ngồi ở phòng riêng số 6, cũng là người đầu tiên bắt bẻ thân phân của Cố Vân Đông nhưng lại cố tình không lộ diện, cuối cùng vẫn bị Thiệu Thanh Viễn tìm được vị trí.
Nam tử nhắm chặt mắt, một lát sau mới thích ứng được với ánh sáng ở trong phòng.
Nhưng sau khi thích ứng, hắn lập tức nhìn thấy vệt máu kinh người trên cây cột và mặt đất. Cơ thể hắn run lên bần bật, khiếp đảm nhìn hai người trước mặt: “Các ngươi, các ngươi định làm cái gì?”
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, đôi mắt quét một vòng trên khuôn mặt hắn.
Thật thảm, mồ hôi vã ra như đi xông hơi vậy, cơ thể cũng kịch liệt run rẩy, nếu đã sợ hãi như thế, sao còn đi làm người xấu làm gì?
Cố Vân Đông cười nói: “Ta nhớ rõ, ngươi cũng không phải là khách được mời tới mà nhỉ? Ngươi nói xem ngươi trà trộn vào làm gì? Còn lén lén lút lút, nói chuyện cũng không dám lộ mặt, nói, có phải ngươi có mục đích gì không thể cho ai biết đúng không? Chẳng lẽ, ngươi cũng là thích khách?”
Người nọ lập tức điên cuồng lắc đầu: “Không đúng không đúng không phải, ta không có, ta thật sự khách nhân.”
“Xem ra ngươi không muốn nói thật rồi, một khi đã như vậy, trong khoảng thời gian đặc biệt này ngươi cũng sẽ được chăm sóc đặc biệt, cũng móc mắt cắt đầu lưỡi đánh gãy chân tay rồi đưa hắn tới quan phủ đi.”
Thiệu Thanh Viễn đứng một bên mặt không cảm xúc gật đầu, cực kỳ phối hợp rút ra một cây chủy thủ từ phía sau.
Trên cây chủy thủ kia còn dính vệt máu đỏ tươi. Nam tử kia thấy thể thì choáng váng, suýt thì không thở nổi.
Hắn liều mạng xê dịch người về sau, chẳng bao lâu sau lưng đã đụng phải vách tường, trên người dính đầy rơm rạ.
Thiệu Thanh Viễn từng bước từng bước áp sát, ánh mắt lạnh như băng, sát khí bắn ra bốn phía.
“Ngươi đừng tới đây, không cần qua đây, ta thật sự không phải thích khách. Ta chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi, không có mục đích nào khác, các ngươi không thể lạm sát người vô tội, nếu không cho dù ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi.”
Thiệu Thanh Viễn vươn tay, túm lấy tóc của hắn, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt hắn, nói: “Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết, cho nên ngươi cũng sẽ không biến thành quỷ, nhiều lắm cũng chỉ là sống không bằng chết mà thôi.”