Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898. Ta Được Thuê

Chương 898. Ta được thuê Chương 898. Ta được thuê

Chương 898: Ta được thuê

Người nam nhân hít một ngụm khí lạnh, trơ mắt nhìn thanh trùy thủy dính máu dí vào dưới mí mắt mình.

Thiệu Thanh Viễn vừa đình dùng sức, thì nam nhân kia sụp đổ, nhắm mắt hét tô một tiếng: “Ta không phải thích khách, là có người thuê ta, bảo ta gây khó dễ cho Thiệu phu nhân, chuyện không liên quan đến ta.”

Thiệu Thanh Viễn dừng động tác lại: "Có người thuê ngươi?”

“Phải phải phải.” Nam nhân thấy chủy thủ đã cách xa mình một chút, thì vội vàng gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng: “Thật sự có người đã thuê ta, bảo ta tìm cơ hội chất vấn thân phận của Thiệu phu nhân, tốt nhất là khơi mào tranh cãi, khiến cho Thiệu phu nhân trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, hủy hoại thanh danh của nàng. Hắn cho ta năm mươi lượng bạc, thiệp mời cũng là do người đó đưa cho ta. Ta chỉ muốn kiếm chút bạc thôi, ta thật sự không phải thích khách……”

Nhóm dịch nhà Mayy.

Hắn nào biết kiếm năm mươi lượng bạc lại khó như vậy. Rõ ràng người nọ nói với hắn sẽ không sao, chẳng qua chỉ nói vài câu mà thôi, nhưng tình hình bây giờ chính là muốn hắn phải đền mạng mà.

Thiệu Thanh Viễn hơi nhướng mày: “Là ai đã thuê ngươi?”

Nam tử lại muốn khóc: “Ta không biết.” Thấy Thiệu Thanh Viễn lại cầm chủy thủ tới gần mình, hắn cuống quít nói: “Nhưng ta có thể nhận ra giọng nói của người đó, thật sự, ta có thể nhận ra mà. Hôm nay người đó cũng ở đây, hắn là một trong những đại phu có mặt trong đại sảnh, chính là Vi đại phu ngồi ở hàng thứ ba ghế thứ năm.”

Vi đại phu?

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau một cái, đó không phải chính là người lúc trước đã đi theo Vưu Lễ đến tìm Bạch Ung và là một trong số năm người đại phu trong tối ngoài sáng nói Cố Vân Đông không xứng với Thiệu Thanh Viễn sao?

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, liếc nhìn nam tử nằm trên đống rơm một cái: “Ngươi tốt nhất nên nói thật. Bây giờ ta lập tức đi điều tra, nếu như ngươi gạt ta, a……”

Nam nhân rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu.

Thiệu Thanh Viễn lại hỏi tên hắn, sau khi biết hắn tên là Triệu Quân, thì dùng một tay đánh ngất, sau đó lấy vải bịt kín miêng hắn ta lại.

Làm xong, hắn mới đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Vi sư thúc.”

Lúc Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn ra phòng chất củi, sắc trời đã sẩm tối.

Bọn họ quay trở lại đại sảnh một lần nữa. Trong đại sảnh còn khá nhiều người, nhưng cũng đã có một bộ phận đã rời khỏi.

Chí ít những thư sinh đó đã rời đi, dù sao biệt viện này cũng nằm ở vùng ngoại ô, lúc đi thì được Bình Nam Hầu thuê xe ngựa cho ngồi đến đây, nhưng lúc về lại phải đi bộ về.

Những người còn ở lại ngoại trừ một vài quý nhân, còn có hơn một trăm đại phu.

Biệt viện đã dọn đồ ăn lên, Dịch Tử Lam nâng ly cạn chén với mọi người, kể chuyện trong Kinh Thành rõ ràng rành mạch đâu ra đấy.

Nhưng hai người Thiệu Thanh Viễn chỉ nghe trong chốc lát, đã nhận ra ẩn ý trong đó.

Thoạt nhìn chỉ là cuộc nói chuyện phiếm khoe khoang bình thường, nhưng Dịch Tử Lam thỉnh thoảng lại cố tình để lộ một ít sự phát triển trong Kinh Thành, gián tiếp giải thích những thành tựu và công lao vĩ đại của Hoàng thượng.

Nhìn thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn, Dịch Tử Lam vội vàng tiến đến chào hỏi.

“Quận chúa và quận mã gia đi đâu thế? Hại ta vất vả tìm kiếm một trận. Hôm nay là ngày vui của các ngươi, lúc ăn mừng sao có thể vắng mặt hai ngươi được chứ?”

Mọi người nghe danh xưng quận mã gia này của Thiệu Thanh Viễn, biểu tình trên gương mặt nhất thời trở nên cổ quái.

Hai người Thiệu Thanh Viễn có chút bất đắc dĩ. Giờ phút mấu chốt này, nếu bọn họ muốn rời đi thì có vẻ quá mức đột ngột, đành phải để hắn lôi kéo đi ăn cơm nói chuyện phiếm.

Đợi đến khi cơm no rượu say, hai người mới có thể thoát thân.

Hầu hết những khách nhân ở lại đêm nay đều nghỉ ngơi ở biệt viện, Dịch Tử Lam cũng đã được người đưa đến phòng cho khách nghỉ ngơi từ sớm.

Một lát sau, toàn bộ biệt viện trở nên yên tĩnh.

Khi màn đêm buông xuống, trong tòa biệt viện to như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện một chút động tĩnh.

Hai người thò đầu ra nhìn, đi về phía phòng chứa củi, đến trước cửa lại vội vã dừng lại.

Sau khi nhìn trái ngó phải, phát hiện không có ai thì một người trong đó mới khẽ mở cửa phòng chứa củi, lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trong.

Hắn híp mắt thích ứng với khung cảnh trong phòng, thấy có một người nhô ra trong đống rơm, người nọ cẩn thận sờ soạng bước qua. Dịch bởi nhóm Mayy.

Triệu Quân vẫn đang hôn mê, bị hắn ta châm một kim, thì thở hổn hển giật mình tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, đang định hét lên thì phát hiện mình đã bị bịt kín miệng.

Triệu Quân ngẩn người: “Ư ư” hai tiếng, cũng không biết đối phương là ai, tưởng rằng Thiệu Thanh Viễn vẫn không muốn buông tha cho mình, thì bắt đầu cuống quít rụt người lại.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc vang lên: “Bây giờ ta sẽ thả ngươi đi. Đây là ngân phiếu một trăm lượng, cầm lấy rồi chạy đi càng xa càng tốt, có nghe hay không?”

“Ư ử.” Triệu Quân vội vàng gật đầu.

Sau đó, hắn cảm thấy dây thừng trên tay chân mình được cởi ra, hắn gấp gáp xé miếng vải trên mặt và miệng của mình.

Sau khi đã thích ứng với hoàn cảnh, lúc này hắn mới nhìn người đối diện.

Nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấy diện mạo của đối phương. Người này mặc một bộ y phục dạ hành, che kín nửa khuôn mặt

Nhưng giọng nói hắn đã quen thuộc, nếu như không có gì ngoài ý muốn, đây hẳn là vị Vi đại phu kia.

“Đi thôi.” Vi đại phu đẩy hắn một cái, ý bảo hắn nhanh chóng rời đi.

Triệu Quân vội vàng gật đầu.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạt.

Bước chân của hai người Vi đại phu khựng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Kế tiếp, một ngọn đuốc được ai đó thắp lên, ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối trong căn phòng chứa củi rộng lớn.

Ngay sau đó, vài người bước ra khỏi tấm bình phong cũ nát cách đó không xa.

Bạch Ung Bạch Hàng Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông, Vưu Lễ và mấy người đệ tử chân truyền của Bạch Ung, còn có Dịch Tử Lam vẻ mặt đợi xem kịch vui.

Cái bình phong bị hỏng này, vứt trong phòng chứa củi, để sau này mang đi đốt, tình cờ lúc này có thể dùng để che giấu người.

Vi đại phu nhìn rõ bảy tám người bước ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng cửa phòng chứa củi đã bị người đẩy ra trước một bước, người đứng ở ngoài cửa trông chừng cũng bị đẩy thẳng vào trong.

Vi đại phu lùi lại một bước, nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán hắn ta bắt đầu tuôn ra.

Hắn quay đầu, nhìn về phía người đi đầu.

Vẻ mặt Bạch Ung đầy thất vọng nhìn hắn: “Vi Trí Nhân, ngươi thật đúng là đồ nhi tốt của ta.”

Vi đại phu rốt cuộc cũng chậm rãi kéo cái khăn che mặt xuống, người bị ném vào trong phòng cũng cúi thấp đầu, kéo tấm khăn trên mặt ra, để lộ gương mặt thật.

Bất ngờ đây cũng là một trong năm người kia.

Vưu Lễ đứng ở bên cạnh Bạch Ung, thấy thế tức đến mặt mũi tái xanh, phẫn nộ chỉ vào bọn họ: “Thì ra các người ngấm ngầm tính kế ta, cố ý đẩy ta lên trước, muốn mượn tay ta để gây khó dễ cho A Dục và tức phụ hắn. Các ngươi……”

Thiệu Thanh Viễn đi đến bên cạnh Triệu Quân, người nọ mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ lùi về phía sau một bước.

Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái, hắn ta lập tức dừng lại, không dám động đậy.

Sau đó, tay Triệu Quân bị Thiệu Thanh Viễn tóm được, cảm nhận được ngón tay hắn áp lên trên mạch đập của mình, vẻ mặt Triệu Quân nghi ngờ.

Ngược lại là Vi Trí Nhân, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.

Thiệu Thanh Viễn buông ra tay, nói: “Trúng độc, ba canh giờ sau sẽ tử vong.”

Bình Luận (0)
Comment