Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 899 - Chương 899. Kiều Kim Thủy Tự Sát

Chương 899. Kiều Kim Thủy tự sát Chương 899. Kiều Kim Thủy tự sát

Chương 899: Kiều Kim Thủy tự sát

Triệu Quân sửng sốt, có chút mờ mịt một lúc, một lát sau đột nhiên phản ứng lại, hít một hơi thật sâu, không dám tin nhìn về phía Vi Trí Nhân.

“Tại, tại sao?”

Độc có từ lúc Vi Trí Nhân dùng kim châm đâm hắn tỉnh.

Bạch Ung cũng không thể tin được, Vi Trí Nhân còn tàn nhẫn và độc ác hơn những gì ông nghĩ.

Triệu Quân ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Bạch Ung: “Thần y, thần y ngài cứu cứu ta với, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ vì ham muốn một món lợi nhỏ mà đi làm khó dễ cháu dâu của ngài nữa, là ta đáng chết, ta là tên hỗn đản, ngài cứu ta đi, ta không muốn chết.”

Hắn nói xong lại tát mạnh vào mặt mình.

Thiệu Thanh Viễn một tay nâng hắn lên: “Được rồi, đi theo ta, ta giải độc cho ngươi.”

Triệu Quân sửng sốt, vội vàng gật đầu không ngừng, vui mừng khóc lóc ôm lấy đùi Thiệu Thanh Viễn: “Cảm ơn, cảm ơn Thiệu công tử, ngươi là người tốt, là ta không tốt, ta là súc sinh……”

Thiệu Thanh Viễn không muốn để ý tới hắn, liếc nhìn Vi Trí Nhân bên kia một cái, lại nhìn thoáng qua Bạch Hàng, nói: “Bên này… Giao cho mọi người.”

“Đi đi.” Bạch Hàng gật đầu.

Thiệu Thanh Viễn mang theo Triệu Quân và Cố Vân Đông rời đi.

Chuyện kế tiếp Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều không nhúng tay vào, đều do Bạch Hàng và Bạch Ung xử lý.

Ở phương diện này, kỳ thật Bạch Hàng còn xử lý tốt hơn Thiệu Thanh Viễn. Dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, chuyện trải qua không thể ít hơn Thiệu Thanh Viễn, lại quản lý y quán Huệ Dân lớn như vậy. Nhóm Mayy dịch.

Cho nên không bao lâu sau đã có kết quả.

Giống như nhổ củ cải ra khỏi đất, Vi Trí Nhân bị bắt, rất nhanh lại khai ra hai người, sau đó, Kiều Kim Thủy bị mang tới.

Trong hơn một trăm đại phu này, lại có tám người liên quan đến chuyện này.

Tâm trạng Bạch Ung rất kém, ông ấy đi chất vấn Kiều Kim Thủy, rốt cuộc vì sao lại làm như vậy.

Nhưng theo như lời của Kiều Kim Thủy, hắn chỉ không muốn cơ nghiệp nhiều năm của Bạch gia bị hủy trong một sớm một chiều, hắn không tin Thiệu Thanh Viễn, hắn cảm thấy tên cháu đích tôn của Bạch gia mới tìm về này, cũng không lớn lên ở Bạch gia, cho nên không thích hợp làm người nối nghiệp của Bạch gia.

Hơn nữa thân phận Cố Vân Đông khi đó cũng không cao, rất dễ làm Bạch gia mất mặt.

Hắn mở miệng ra là nói tất cả đều vì suy nghĩ cho Bạch gia, từng câu từng chữ đều đang phân tích nỗi khổ tâm của mình.

Nhưng lại làm chuyện vô cùng ác độc lại không có đạo lý là cho Vi Trí Nhân chủ ý hạ độc Triệu Quân.

Những lời này, làm sao Bạch Ung có thể tin được.

Nhưng cho dù ông có hỏi thế nào, Kiều Kim Thủy cũng chỉ nói một câu đó.

Sau đó không bao lâu, Kiều Kim Thủy trực tiếp uống thuốc độc tự sát.

Việc này làm người Bạch gia vô cùng kinh ngạc, cũng không ai dự đoán được hắn lại trực tiếp quyết định tự sát. Chuyện còn chưa tới nông nỗi đó mà hắn đã đi lên con đường cụt.

Nhưng mà, cũng bởi vì Kiều Kim Thủy làm như vậy, khiến Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cảm thấy những chuyện liên quan có thể còn nghiêm trọng hơn so với những gì bọn hắn tưởng tượng.

Sau lưng Kiều Kim Thủy, chắn chắn còn có người đứng sau.

Cũng may cứu chữa kịp thời, mạng của Kiều Kim Thủy được cứu về, nhưng đến nay vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, muốn tìm chút tin tức từ miệng hắn cũng chỉ có thể chờ người tỉnh lại mới có thể làm.

Kiều Kim Thủy được sắp xếp đến nơi bí mật để tĩnh dưỡng, chuyện này tạm thời không có manh mối.

Tuy nhiên, đại hội thảo luận y thuật vẫn phải tiếp tục diễn ra, nhưng những chuyện Kiều Kim Thủy làm đã bị các đại phu khác biết.

Mọi người ít nhiều đều bị ảnh hưởng, đặc biệt là những người ngày thường thân thiết với Kiều Kim Thủyg, bọn họ vừa tức giận lại vừa khổ sở.

Cũng bởi vậy, giai đoạn thứ hai của đại hội, kế hoạch đi khám chữa bệnh ở các huyện thành, chỉ có thể lùi về sau vài ngày.

Hoãn lại cũng không sao, nhưng đại hội lần này chuyện ngoài ý muốn tới quá đột ngột, Cố Vân Đông cũng cần thời gian sắp xếp lại ổn thỏa.

Ví dụ như thân phận quận chúa của cô.

Ngày hôm sau, sau khi bọn họ rời biệt viện, Dịch Tử Lam tạm thời ở phủ nha, dù sao cũng là Quận vương gia có thân phận cao quý, ở nơi khác cũng không thích hợp.

Cùng ngày, hắn tuyên đọc thánh chỉ ở biệt viện, chỉ có một số ít người biết đến.

Cố Vân Đông được phong làm quận chúa, đây là một chuyện lớn, đương nhiên không thể xem nhẹ như vậy được.

Sau khi Dịch Tử Lam và Đái tri phủ thương lượng với nhau, quyết định tìm một ngày lành tháng tốt, dán thông báo, ở cổng phủ nha lại tuyên đọc thánh chỉ một lần nữa.

Cố Vân Đông: “……” Được rồi, nếu các ngươi muốn làm long trọng thì cứ làm long trọng một chút đi.

Vì thế chiều hôm đó, Đái tri phủ lập tức cho người dán công văn lên bảng thông báo trong thành.

Quận chúa, dân chúng bình thường không ai không cảm thấy này hai chữ này đối với mình quá xa xôi.

Không ngờ trong phủ thành bọn họ lại xuất hiện một nhân vật như vậy, còn là Cố chủ nhân mà bọn họ quen thuộc kia, người mở ra hai cửa hàng là Cố Ký và Tân Minh Các.

Là một nhân vật rất tài hoa sao?

Công văn kia vừa dán ra ngoài, bất kể là Cố Ký hay là Tân Minh Các, việc làm ăn trong nháy mắt tăng lên gấp bội.

Chiều hôm đó, có không ít người tới Thiệu phủ để thăm hỏi.

Cố Vân Đông thật sự có chút khó chịu với kiểu xã giao như vậy, vì vậy dứt khoát trở về căn nhà nhị tiến, trốn trong Cố gia.

Không ngờ, Cố gia cũng vô cùng náo nhiệt. Dịch bởi nhóm Mayy.

Cũng may, đám người tới đều là bạn học của Cố Đại Giang và Cố đại cô, cô cũng quen biết, hàn huyên vài câu thì để cô đi nghỉ ngơi.

Người Cố gia vô cùng cao hứng nhưng cũng có chút lo lắng và sốt ruột.

Có danh hiệu lớn bao nhiêu thì phải đi kèm với trách nhiệm lớn bấy nhiêu, bây giờ Vân Đông là quận chúa, tuy rằng thân phận đã tăng lên rất nhiều, nhưng sẽ không tránh khỏi bị trói buộc.

Tương lai có bao nhiêu cặp mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí làm sai một chút chuyện cũng có khả năng bị phóng đại lên.

Nghĩ đến những điều này, Cố Đại Giang và Dương Liễu không biết cô trở thành quận chúa rốt cuộc là tốt hay xấu.

Tuy nhiên, nó cũng khiến cho Cố Đại Giang càng tin tưởng hơn vào con đường khoa cử, đợi đến lúc thi hương, ông nhất định phải vượt qua.

Cố Vân Đông trốn cả buổi chiều, tới tối mới cùng Thiệu Thanh Viễn trở về Thiệu phủ.

Không ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, không biết Dịch Tử Lam đến đây lúc nào, đã ở nhà chờ bọn họ một hồi lâu.

Nhìn thấy bọn họ trở về, còn vô cùng bất mãn: “Các ngươi cũng thật nhàn nhã, chuyện gì cũng là ta bận trước bận sau. Tốt xấu gì ta cũng từ kinh thành tới, trời xa đất lạ, các ngươi làm chủ nhà, chẳng lẽ không nên chiêu đãi ta sao?”

“Ta thấy ngài lăn lộn như cá gặp nước, so với chủ nhà là ta còn phong phú hơn.” Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái.

Dịch Tử Lam vừa nhìn dáng vẻ này của hắn, tay có chút ngứa ngáy muốn đánh hắn.

Quả nhiên, hắn và Thiệu Thanh Viễn bát tự không hợp.

Hắn cũng lười nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: “Ngày đã định, ngay ngày mai, sáng sớm mai, các người nhớ đến phủ nha nghe thánh chỉ.”

“Nhanh như vậy? Không phải nói ngày lành tháng tốt sao? Ta còn tưởng rằng ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi cho rằng ta không có việc gì làm mà ở đây chờ ngươi mười ngày nửa tháng?” Dịch Tử Lam trợn trắng mắt: “Ta rất bận rộn.”

“Ngươi bận cái gì?”

Dịch Tử Lam hừ lạnh, nhướng mày nói: “Muốn biết không?”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thời lắc đầu: “Không muốn.”

“Ta cảm thấy các ngươi muốn biết, một khi đã như vậy, ta đây sẽ nói cho các ngươi.”

Cố Vân Đông rất kiên định mở miệng: “Không, vừa rồi ta chỉ tiện miệng, một chút cũng không muốn biết.”

Dịch Tử Lam lại coi như không nghe thấy, quay đầu vẫy vẫy tay với bên ngoài: “Vào đi.”

Bình Luận (0)
Comment