Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 901 - Chương 901. Tìm Tới Cửa

Chương 901. Tìm tới cửa Chương 901. Tìm tới cửa

Chương 901: Tìm tới cửa

Xe ngựa Thiệu gia vừa đến Hàn gia, Dịch Tử Lam vẫn luôn cho người nghe ngóng Bình Nam Hầu lập tức biết.

Hắn không thể tin nhìn Đại Lực, hỏi: “Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông có bệnh phải không? Vì không nhúng tay vào, lại dám, lại dám……”

Hắn tức giận đứng lên đi tới đi lui, nghiến răng nghiến lợi mắng hai người.

Đại Lực nhún vai, hắn cũng không thể nói thái độ của quận vương gia quá kém.

Theo sự hiểu biết mấy ngày nay của hắn, Cố Vân Đông thích ăn mềm không ăn cứng, Thiệu Thanh Viễn thì cả mềm cả cứng đều không ăn, nhưng hắn có thê quản nghiêm.

Cố tình Quận vương gia một hai phải đi lấy cứng đối cứng, vậy thì không có biện pháp.

“Khoan đã.” Dịch Tử Lam dường như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vỗ mạnh một cái: “Ta nghĩ tới.”

Đại Lực bị hành động bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, có chút kỳ quái hỏi: “Vương gia nghĩ đến cái gì?”

Dịch Tử Lam đột nhiên nhếch khóe miệng, cười ha hả: “Tuy rằng hành động này của bọn họ khiến người ta không kịp trở tay, nhưng tại sao đây không phải là cơ hội của chúng ta chứ? Đi, tới Hàn phủ.”

Đại Lực lập tức đuổi theo: “Vương gia, vì sao lại tới Hàn phủ?”

“Không phải ngươi nói, chứng cứ mưu phản của Bình Nam Hầu và Thiên Sơn Tuyết Liên đều bị hắn đưa đến phủ Tuyên Hòa, nhưng ngươi lại không tìm thấy sao? Hơn phân nửa hai cái này chắc chắn ở cùng một chỗ. Vừa vặn, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lại tới Hàn phủ gây chuyện, chỉ cần Bình Nam Hầu đi lấy Thiên Sơn Tuyết Liên, chúng ta có thể biết chứng cứ phạm tội kia ở đâu, hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn không phải sẽ giúp ta một đại ân sao?”

Đại Lực: “……” Vương gia không hổ là Vương gia, đầu óc này quả thật xoay chuyển rất nhanh.

Hai người đi tới cửa, Dịch Tử Lam mới quay đầu nói với hắn: “Ngươi không cần tới Hàn phủ, bọn họ đều nhận ra ngươi, ngươi đi gọi Mạc Húc Lâm tới đây đi cùng với ta.”

“Vâng ạ.”

Đại Lực rời đi, chỉ chốc lát sau Mạc Húc Lâm và Dịch Tử Lam cùng lên xe ngựa, trực tiếp đến trước Hàn phủ.

Bình Nam Hầu cũng không ngờ tới, đã trễ như vậy lại còn có hai nhóm người tìm tới cửa.

Hơn nữa nhóm đầu tiên tới là vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn về Thiên Sơn Tuyết Liên.

Điều này làm cho Bình Nam Hầu vừa mới giải độc không bao lâu thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Nhưng ông ta vẫn vô cùng kiên cường phủ nhận: “Vĩnh Gia quận chúa, hà tất phải sốt ruột như thế? Ta đã nói rồi, Thiên Sơn Tuyết Liên ở phủ Bình Nam Hầu, ta đã phái người về lấy, chỉ là cần chút thời gian, hiện giờ vẫn chưa có.”

Cố Vân Đông mỉm cười: “Nhưng mà Hầu gia, ta nghe nói ngươi mang theo Thiên Sơn Tuyết Liên. Ngươi ngẫm lại xem, có phải quên việc này hay không? Quên cũng không có việc gì, ta có thể lý giải, dù sao lúc trước Hầu gia bị trúng độc, mơ mơ màng màng có một số việc nhớ không rõ cũng bình thường. Nhưng bây giờ từ từ suy nghĩ, có thể nhớ ra cũng không có việc gì, cũng tốt hơn là để cho người ta chạy một chuyến đến phủ Bình Nam Hầu đúng không?” Nhóm Mayy dịch.

Ánh mắt Bình Nam Hầu đột nhiên trở nên mạnh mẽ, bất ngờ nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ngươi nghe ai nói?”

Cố Vân Đông cười mà không nói: “Hầu gia cảm thấy sao?”

Bình Nam Hầu rất nhanh đã liên tưởng đến Kiều Kim Thủy, Kiều Kim Thủy là đại phu đi theo ông ta, cũng nhắc nhở ông ta những dược liệu mang theo được thì đều mang theo, tuy rằng không nói rõ có Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng ý trong lời nói mọi người đều minh bạch.

Kiều Kim Thủy lại là sư thúc của Thiệu Thanh Viễn, nói việc này ra ngoài cũng vô cùng có khả năng.

Sắc mặt Bình Nam Hầu trong khoảng thời gian ngắn trở nên thập phần khó coi.

Cố Vân Đông tự nhận mình vẫn rất thiện lương: “Hầu gia, ngài suy nghĩ sao? Không có việc gì thì cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta có thể chờ. Nếu ngài quả thật nghĩ không ra, không bằng hỏi Hàn thế tử một chút, có lẽ hắn biết nó ở đâu thì sao?”

Cố Vân Đông cảm thấy mình quá hiểu ý người, lại còn cho ông ta một bậc thang xuống.

Bình Nam Hầu một chút cũng không muốn xuống, nhưng Thiệu Thanh Viễn đứng bên cạnh đã đỡ Cố Vân Đông ngồi xuống, hai người chậm rãi uống trà, thực sự vô cùng kiên nhẫn chờ hắn hồi tưởng.

Bình Nam Hầu hít sâu một hơi, đang suy xét là nên thừa nhận hay tiếp tục phủ nhận, quản gia lại tới: “Hầu gia, Quận vương gia tới.”

Bình Nam Hầu: “……”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “……” Lại muốn gây chuyện.

Ba người cùng nhau ra bên ngoài xem, một lúc sau đã nhìn thấy Dịch Tử Lam phe phẩy một cây quạt, còn tự cho là mình phong lưu tiến vào: “Thật náo nhiệt nha.”

Bình Nam Hầu hít sâu một hơi, một lúc lâu sau trên mặt mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Quận vương gia sao lại tới đây?”

“A, ta đi Thiệu phủ tìm hai người bọn họ.” Hắn duỗi tay chỉ chỉ Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.

Hai người phía sau vẻ mặt chết lặng nhìn hắn.

Dịch Tử Lam cười nói: “Kết quả tới Thiệu phủ mới biết được bọn họ tới tìm ông, nói là muốn Thiên Sơn Tuyết Liên. Vậy nên ta nghĩ, tốt xấu gì ta cũng là người ra đề, là nhân chứng, làm sao có thể không có mặt chứ? Lỡ như bọn họ cầm Thiên Sơn Tuyết Liên, kết quả lại nói với bên ngoài ông chưa đưa cho bọn họ, vậy Hầu gia sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Nói giống như trách nhiệm của hắn vô cùng trọng đại vậy.

Vào lúc này, Bình Nam Hầu ngay cả một nụ cười cũng không thể nở nổi, nếu ông ta lại phủ nhận, vậy cũng chỉ còn nước xấu hổ.

Thiên Sơn Tuyết Liên sớm muộn gì cũng phải đưa ra ngoài, một khi đã như vậy, hà tất phải sinh thêm nhiều chuyện.

Huống chi, đưa thì thế nào? Sớm muộn gì ông ta cũng tìm Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông tính sổ, đến lúc đó, dược liệu này còn không phải sẽ trở lại tay mình sao?

Bởi vậy Bình Nam Hầu hít sâu một hơi: “Bản hầu cũng vừa mới nhớ ra, lúc trước quả thật có dặn dò người đem theo Thiên Sơn Tuyết Liên mà quên mất. Ta sẽ lập tức đi lấy, các vị ngồi đây chờ một lát.”

Dịch Tử Lam phất phất tay: “Đi đi, đi đi.”

Đợi đến khi Bình Nam Hầu đi rồi, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Cố Vân Đông mới hung tợn trừng mắt liếc nhìn Dịch Tử Lam một cái, hỏi: “Ngài tới đây làm gì?”

“Không phải vừa rồi ta mới nói sao? Bổn vương tới làm chứng.”

Hai người Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt vô cảm nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ không tin.

Dịch Tử Lam nhún vai: “Không tin thì thôi.”

Sau đó, hắn không nói gì nữa.

Qua hồi lâu, Bình Nam Hầu đã trở lại, trong tay cầm một cái hộp, mím môi đi vào đại sảnh.

Đặt hộp kia lên bàn, Bình Nam Hầu mở nắp ra: “Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên.”

Thiệu Thanh Viễn là đại phu, hắn luôn luôn cẩn thận, tiến lên hai bước kiểm tra một lát.

“Đúng rồi.” Nói xong, hắn đóng nắp lại, ôm tới bên cạnh Cố Vân Đông: “Hầu gia sảng khoái, nếu đã đưa Thiên Sơn Tuyết Liên vậy vụ cá cược lúc trước cũng hoàn toàn kết thúc, Quận vương gia ở đây có thể làm chứng, sau này chúng ta bảo đảm sẽ không tới dò hỏi nữa.”

“……. Được.” Mayy dịch.

Thiệu Thanh Viễn chắp tay: “Cáo từ.”

Hắn không muốn ở lại đây lâu, dù sao còn có một nhân tố không hẹn mà gặp là Dịch Tử Lam ở đây.

Bình Nam Hầu cũng muốn nhanh chóng tiễn mấy ôn thần này, cho nên ngay cả lời khách sáo cũng không nói, trực tiếp tiễn khách.

Cuối cùng ba người đi thẳng ra ngoài Hàn phủ mới dừng lại.

Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn sắc bén nhìn về phía Dịch Tử Lam: “Vương gia tới đây rốt cuộc có mục đích gì?”

Dịch Tử Lam cười hắc hắc, ngay sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.

“Vĩnh Gia quận chúa, đã lâu không gặp.”

Bình Luận (0)
Comment