Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 902 - Chương 902. Một Kẻ Biến Thái, Một Kẻ Keo Kiệt

Chương 902. Một kẻ biến thái, một kẻ keo kiệt Chương 902. Một kẻ biến thái, một kẻ keo kiệt

Chương 902: Một kẻ biến thái, một kẻ keo kiệt

Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía người vừa tới: “Mạc… Đại nhân?”

Mạc Húc Lâm mỉm cười gật đầu, lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu công tử.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu nhưng thật ra hắn không quen người đó, có chút nghi hoặc nhìn về phía Cố Vân Đông, cô nhỏ giọng nói: “Phủ Vạn Khánh, Mạc Húc Lâm.”

Nhắc tới phủ Vạn Khánh, Thiệu Thanh Viễn lập tức nghĩ ra.

Mạc Húc Lâm này là người phụ trách vụ án khám xét Tân phủ mà Vân Đông nói đến.

Cố Vân Đông thật sự không nghĩ tới Mạc Húc Lâm cũng ở chỗ này, nhìn thấy hắn, cô nhớ tới lúc Tân phủ bị tịch thu, có rất nhiều rất nhiều vàng bạc châu báu cho cô lựa chọn, nhưng kết quả Mạc Húc Lâm này chỉ cho cô một cái rương nhỏ mà thôi.

Nếu không phải cô có không gian, lén lút nhét những thứ thú vị kia vào trong không gian, bằng không cô cũng sẽ thiệt thòi lớn.

Bây giờ Mạc Húc Lâm xuất hiện ở đây, Cố Vân Đông chỉ cảm thấy đau răng.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Hàn phủ, không hiểu sao bắt đầu đồng cảm với bọn hắn.

Một Dịch Tử Lam, một Mạc Húc Lâm.

Một người biến thái, một kẻ keo kiệt.

Hai người bọn họ hợp lực đối phó với phủ Bình Nam Hầu, e rằng bọn hắn sẽ bị vây khốn đến cọng lông cũng không còn.

Dịch Tử Lam chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Vân Đông rất cổ quái, nhìn đến bọn họ cả người lông tơ dựng đứng. Nhóm Mayy dịch.

Hắn phất phất tay, nói: “Được rồi, trời cũng đã tối, mau về thôi.” Dừng một chút, lại nói với hai người Thiệu Thanh Viễn: “Các ngươi tới xe ngựa của ta, ta có lời muốn nói.”

Cố Vân Đông tỏ vẻ không muốn đi.

Nhưng đứng ngoài cửa Hàn phủ, cũng không thể trì hoãn quá lâu.

Bởi vậy, cuối cùng cô vẫn cùng Thiệu Thanh Viễn lên xe ngựa, vừa lên, xe ngựa đã bắt đầu đi về phía trước.

Dịch Tử Lam lúc này mới thả lỏng cả người, liếc xéo hai người Thiệu Thanh Viễn một cái: “Động tác rất nhanh đấy, bổn vương vừa đi, các ngươi lại tới tìm Bình Nam Hầu lấy Thiên Sơn Tuyết Liên. Sao vậy, cho rằng cầm cái này rồi bổn vương sẽ không có thứ gì có thể uy hiếp các ngươi? Đáng tiếc, hành động này của các ngươi ngược lại giúp bổn vương một đại ân, không ngờ tới đúng không??”

Hắn nói xong còn cười khanh khách.

Cố Vân Đông tiến đến bên tai Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng nói: “Cười giống vịt.”

“Này……” Dịch Tử Lam trừng cô, giọng nói lập tức nghẹn lại: “Ta nghe thấy đó, muốn nói thì thầm thì làm ơn nhỏ giọng lại một chút.”

“À.” Nghe được thì nghe thôi, hà tất nói ra làm gì cho chính mình xấu hổ?

Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng: “"Các ngươi không tò mò các ngươi đã giúp bổn vương đại ân gì sao?”

Hắn vừa rồi cố ý nói một nửa giữ lại một nửa, chẳng qua là để cho bọn họ dò hỏi, sau đó mình lại đại phát từ bi nói cho bọn họ nghe, kết quả hai người này lại không ra bài theo ấn định, thật sự không đáng yêu chút nào.

Hai người Cố Vân Đông không hỏi, hắn lại càng muốn nói.

Vì thế Dịch Tử Lam cũng không thèm nhìn Cố Vân Đông, trực tiếp hỏi Mạc Húc Lâm: “Thế nào? Tìm được vị trí chưa?”

Mạc Húc Lâm gật đầu: “Nhìn hướng Bình Nam Hầu đi, là phòng của Hàn Dĩnh.”

“Hàn Dĩnh?” Chuyện này ngược lại ngoài dự liệu của Dịch Tử Lam.

Trong cách nói của Đại Lực, Bình Nam Hầu rất khó tín nhiệm người khác, cho nên nếu là đồ vật quan trọng, ông ta sẽ mang theo bên người.

Nhưng Đại Lực đã từng lục soát phòng của Bình Nam Hầu, cũng không tìm được.

Về sau Đại Lực hoài nghi trên người Hàn thế tử, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, thân phận đã bị bại lộ, bị hộ vệ Hàn phủ đánh trọng thương phải chạy trốn, cuối cùng được Cố Vân Đông cứu.

Theo lý thuyết, Hàn Dĩnh là một người nói chuyện hay làm việc đều không có đầu óc, Bình Nam Hầu không thể giao một thứ trọng yếu như vậy cho nàng ta khi bị thương chứ?

Trừ phi…… Ngay cả bản thân Hàn Dĩnh cũng không biết.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lúc này cũng nghe ra đại khái, hai người bọn họ từ trước đến nay đều phản ứng nhanh, chỉ cần nói mấy câu đã có thể suy đoán chuyện gì xảy ra.

Khóe miệng hai người giật giật, bọn họ thật không ngờ mình lại bị Dịch Tử Lan âm thầm lợi dụng.

Không hổ là Quận vương gia được Hoàng Thượng coi trọng, quả nhiên đầu óc rất nhanh nhạy.

Cố Vân Đông giơ ngón tay cái với hắn, Dịch Tử Lam hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó nâng cằm: “Bổn vương đi nước cờ này thế nào?”

“Nếu nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, vậy chuyện kế tiếp, toàn quyền giao cho Vương gia.” Cố Vân Đông thận trọng gật đầu: “Chỉ cần cuối cùng Vương gia không quên công lao của chúng ta là được rồi.”

Dịch Tử Lam: “……” Công lao cái rắm.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như, đại khái, quả thật phía sau không có chuyện gì của Cố Vân Đông nữa.

Nếu đã biết nơi cất giữ đồ, kế tiếp chính là chuyện của Mạc Húc Lâm. Người dưới tay hắn đều là người có năng lực, thừa dịp hiện giờ hộ vệ Hàn phủ không canh phòng nghiêm ngặt phủ Bình Nam Hầu như vậy, đi trộm đồ cũng không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, Dịch Tử Lam có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua hai người Thiệu Thanh Viễn: “Quả thật không cần các ngươi.”

Sau đó hắn hét lên với xa phu bên ngoài: “Dừng xe.”

Xe đột nhiên dừng lại, Dịch Tử Lam liền đuổi bọn họ xuống xe.

Cố Vân Đông: “……” Người này có bệnh!!!

Nhưng ngay sau đó, Dịch Tử Lam lại mở rèm xe ra, lấy ra một cái rương: “Cho ngươi.”

“Đây là cái gì?”

Dịch Tử Lam không trả lời, chỉ nói: “Ngày mai lúc tới nghe thánh chỉ nhớ mặc vào.”

Nói xong cho xe ngựa rời đi.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, hai người cầm rương trở về xe ngựa của mình rồi mới mở ra.

Chỉ liếc nhìn một cái, Cố Vân Đông đã mở to hai mắt.

Đây là……lễ phục của Quận chúa?

Đúng vậy, tiếp nhận thánh chỉ thì phải ăn mặc lễ phục để tỏ vẻ cung kính.

Cô di chuyển ngón tay, chậm rãi sờ lên y phục kia, cảm nhận được vải vóc trơn trượt và đường may tinh xảo, con ngươi không khỏi sáng lên.

“Do cung đình chế tạo, quả nhiên không giống.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Buổi tối mặc cho ta xem.”

Cố Vân Đông liếc hắn một cái, sắc mặt ửng đỏ.

Đợi đến khi hai người trở lại Thiệu phủ, trời đã hoàn toàn tối sầm lại.

Thiệu Thanh Viễn đưa rương vào phòng, lấy bộ lễ phục quận chúa ra.

Cầm nó lên, mới phát hiện quần áo này nặng hơn bình thường.

Nghĩ đến hôm sau phải mặc bộ quần áo này hơn nửa ngày, Cố Vân Đông đột nhiên có chút không muốn chạm vào.

Bạch Hàng và Thiệu Âm đều tới xem, hai người đương nhiên đều đã thấy qua trang phục của quận chúa. Nhưng bây giờ trang phục này nằm trong tay con dâu của bọn họ, chỉ thuộc về con dâu bọn họ, loại cảm giác này lại không giống nhau.

Cuối cùng, Cố Vân Đông không mặc bộ này vào tối hôm đó.

Thật sự quá nặng và quá rườm rà, Thiệu Thanh Viễn cũng không nỡ để cô phải mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông thức dậy, Thiệu Âm đã mang theo mấy nha hoàn đến giúp cô mặc.

Dịch bởi nhóm Mayy.

Qua mười lăm phút khó khăn, Cố Vân Đông cảm thấy nóng không chịu nổi, có chút khó chịu muốn cởi ra.

Nghĩ đến kế tiếp ít nhất còn phải mặc trang phục này hơn một canh giờ, cô có loại ý định không muốn danh hiệu quận chúa này nữa.

Thiệu Âm thấy vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc của cô, nhịn không được bật cười, dù sao cũng đã trang điểm xong nên nhanh chóng nói cô ra ngoài lên xe ngựa.

Trong xe ngựa đặt một khối băng, Đồng Thủy Đào cầm quạt, quạt cho cô.

Dù vậy, Cố Vân Đông vẫn cảm thấy nóng.

Bình Luận (0)
Comment