Chương 1503: Biến số sau cùng đăng trường!
Chương 1503: Biến số sau cùng đăng trường!Chương 1503: Biến số sau cùng đăng trường!
Nhân số chuẩn Tu Tiên giả vốn đã không nhiều, mà vừa rồi trong lúc kích chiến vì hướng chủ mới tranh công thỉnh thưởng, lại đều tận hết sức lực công kích đồng bạn ngày xưa, bản thân đã hao tổn tương đối lớn, gần như lâm vào cảnh giếng cạn đèn khô.
Khi giọng nữ thần bí kia thao túng Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh phát động đồ sát với bọn họ, bọn họ gần như không thể ngăn cản!
Liên tục bảy tám tên chuẩn Tu Tiên giả chết thảm dưới tia sáng đỏ tươi của Cự Thần Binh, số chuẩn Tu Tiên giả còn lại rốt cục kịp có phản ứng, nhao nhao hô lớn, cuống cuồng tháo chạy ra khắp bốn phương tám hướng.
"Trốn chỗ nào!"
Trong lúc Tề Trung Đạo và đám "tu sĩ chính đạo" còn đang trầm ngâm, đám hung nhân tà đạo coi trời bằng vung như Hàn Bạt Lăng, Vạn Minh Châu và Thích Trường Thắng lại không có nhiều cố kỵ như vậy, lập tức nhao nhao bổ nhào tới đám thủ hạ dưới tay khi nãy quỳ xuống thần phục Lôi Vân Tiên Quân, ra tay công kích đồng bào, thanh lý môn hộ!
Trong mắt Lý Diệu chợt lóe hàn mang, cũng hóa thành một đạo lưu quang, lập tức xuất hiện ở trước mặt tên trưởng lão Phong Lôi Cốc khi trước báo cáo cho Lôi Vân Tiên Quân về sự tồn tại của hắn.
Tên trưởng lão Phong Lôi Cốc kia sớm đã sợ tới mức co lại thành một đoàn, nhìn Lý Diệu mà như nhìn Yêu Ma, run giọng cầu khẩn nói: "Linh Thứu Thượng Nhân —— "
Mới vừa kêu ra tên hiệu Lý Diệu, chưa kịp thốt lên tiếng cầu khẩn, tay phải Lý Diệu đã giũ ra một đoàn Linh Hỏa xanh biếc, bao trùm hắn lại!
Trên trăm đoạn Ngưu Mao Tế Châm kéo theo Đơn Tinh Vân Mẫu Ti dưới sự yểm hộ và quấy nhiễu của Linh Hỏa cũng "xuy xuy xuy xuy", hung hăng đâm lên chỗ hiểm quanh thân trưởng lão kia, bao gồm cả lục phủ ngũ tạng!
Năm ngón tay Lý Diệu run loạn, trưởng lão Phong Lôi Cốc liền như con rối bị giật dây, liều mạng run rẩy, mặt mày vặn vẹo đến độ xương quai hàm vỡ vụn, thất khiếu phun ra huyết tương nồng đặc, kêu gào thảm thiết.
"Bá bá bá bá!"
Năm ngón tay Lý Diệu thu lại, Ngưu Mao Tế Châm và Đơn Tinh Vân Mẫu Ti quấy mạnh trong cơ thể trưởng lão Phong Lôi Cốc, chặt đứt toàn bộ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, mạch máu, cốt cách, thần kinh hắn!
Trưởng lão Phong Lôi Cốc lập tức co quắp ngã xuống như một bãi bùn nhão, mất mạng ngay tại chỗ!
Từng làn khói hơi mờ màu tím nhạt cùng với huyết tương chậm rãi tràn ra từ trong thất khiếu, quấn quanh với nhau thành hình đinh ốc giữa không trung, ngưng kết thành bộ dạng một hình người óng ánh sáng ngời, chính là âm hồn của trưởng lão Phong Lôi Cốc.
"Linh Thứu Thượng Nhân, tha mạng, tha mạng, ta biết sai rồi, vãn bối biết sai rồi!"
Âm hồn trưởng lão Phong Lôi Cốc chẳng lớn hơn ngón tay cái là bao, trôi nổi lơ lửng trong hư không, giống như ngọn nến trước giớ, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Hắn bày ra bộ dạng quỳ dập đầu xuống đất, nước mắt lã chả, cầu xin tê tâm liệt phế.
Lý Diệu nhíu mày, nhìn âm hồn trầm ngâm nửa buổi, cuối cùng thở dài nói: "Âu Dương trưởng lão, quả thật biết sai rồi ư?"
"Biết sai, biết sai, biết sai rồi!"
Âm hồn nghe ra ý tha thứ trong lời Lý Diệu, lập tức vui mừng quá đỗi, bất giác gật đầu, dùng giọng lí nhí như đứa trẻ, khóc thét nói: "Vãn bối bị ma quỷ ám ảnh, nhất thời hồ đồ, đến sau hối tiếc không kịp, nhưng không cách nào nghịch chuyển thời gian! Rơi xuống kết cục thân vẫn đạo tiêu cũng là gieo gió gặt bão, giờ chỉ còn một mảnh tàn hồn, vãn bối thật sự biết sai rồi, ta, ta sai quá sai!"
"Biết sai có thể sửa, đó là tốt nhất."
Lý Diệu thở dài một tiếng, ngữ trọng tâm trường nói: "Bổn thượng nhân cũng không phải hạng tàn nhẫn khát máu, nếu ngươi đã chân tâm thật ý nhận sai, bổn thượng nhân không so đo hành vi mật báo khi trước, tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi còn có kiếp sau, nhớ sửa đổi, làm người cho thật tốt!"
Âm hồn "Âu Dương trưởng lão" nghe được nửa câu đầu của Lý Diệu thì rất cao hứng, đặc biệt là lúc nghe Lý Diệu nói "tha thứ ngươi", càng là vui sướng vô cùng.
Nào ngờ lời Lý Diệu lại xoay chuyển, lập tức nói đến cái gì mà "kiếp sau", âm hồn Âu Dương trưởng lão tức thì há hốc mồm!
Không đợi hắn kịp phản ứng, Quỷ Trảo của Lý Diệu quấn lấy ngàn vạn sợi linh diễm đã đổ ập tới, nắm âm hồn trong lòng bàn tay, hung hăng niết mạnh, lập tức niết vỡ ba hồn bảy vía, hóa thành từng đạo mảnh vụn bắn loạn khắp bốn phương tám hướng, lại bị trên trăm luồng linh diễm do Lý Diệu phân hoá ra nhao nhao đuổi theo, tất cả đều bị thiêu cháy không còn một mảnh, nửa phiến tàn hồn đều không buông tha!
Nháy mắt, trưởng lão Phong Lôi Cốc đã thần hồn câu diệt, chết không có chỗ chôn!
Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên quét mắt nhìn thổ dân Cổ Thành giới quanh bốn phía, sau đó lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh.
Sau khi mọi người bắt đầu động thủ, Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh liền đứng im không nhúc nhích, cũng không phát động công kích, giống như là đang yên lặng quan sát mọi người thanh lý môn hộ thế nào.
Không đến một giây, mấy chục tên chuẩn Tu Tiên giả đều bị Hàn Bạt Lăng và đám siêu cấp Nguyên Anh dẫn theo thổ dân Cổ Thánh giới giết cho không còn một mảnh, không lưu lại nửa điểm hậu hoạn.
Tề Trung Đạo, Ba Tiểu Ngọc thậm chí Khổ Thiền đại sư đều không ngăn cản, mà chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn xem, thậm chí khi một ít chuẩn Tu Tiên giả chạy thục mạng tới, bọn họ còn sẽ chủ động ra tay chặn những người này lại, bức trở lại đối mặt với đám đông nổi giận!
"Hô —— thống khoái!"
Hàn Bạt Lăng một hơi giết chết ba tên chuẩn Tu Tiên giả, trên mặt và chiến bào da gấu đều đầm đìa máu tươi, bộ dạng càng thêm hung ác, khiến người nhìn mà sợ hãi. Hắn quét mắt nhìn toàn trường một vòng, phát hiện không còn nửa tên chuẩn Tu Tiên giả còn sống, cười lớn một tiếng, lại chuyển dời ánh mắt sắc bén về phía Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh, dùng lễ tiết của bộ lạc nhỏ đối với bộ lạc lớn trên thảo nguyên, khom người thi lễ, cất cao giọng nói: "Đa tạ tiền bối trượng nghĩa ra tay, ngăn cơn sóng dữ, cứu tánh mạng chúng ta, cho chúng ta cơ hội thanh lý môn hộ, báo thù rửa hận!"
"Tiền bối nếu đã cùng một đường với chúng ta, trong lời nói lại nhắc tới “Cổ Thánh giới đại nạn lâm đầu, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực”, đoán rằng tất có chỗ cần tới chúng ta, vậy mong tiền bối hiện thân, tiếp nhận vãn bối cảm tạ, đồng thời cùng bàn đại kế?"
Trong Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh lần nữa truyền đến một tràng tiếng cười nhạt.
Nhưng lần này lại không phải giọng nữ, mà là giọng nam thô quánh: "Đại Hùng, trăm năm không gặp, ngươi vẫn cứ hùng hổ dọa người như vậy, không buông tha bất cứ cơ hội dò xét hay công kích nào!"
Hàn Bạt Lăng trước nay dù núi đổ trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng giờ sắc mặt lại chợt đại biến, trợn mắt há hốc mồm giống như vừa nghe được tiếng nói quỷ dị nhất trên thế giới!
Nét mặt của hắn cũng trở nên vô cùng hoảng hốt.
Đặc biệt là hai chữ "Đại Hùng" kia, hệt như hai thanh đại chùy nện lên hai bên huyệt thái dương, khiến hắn sững sờ ngay dại!
Không ít tu sĩ Quỷ Tần lớn tuổi cũng sa vào hồi ức dưới ảnh hưởng của đạo thanh âm kia, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy thanh âm thô quánh này có phần quen tai.
Đại điện Cự Thần Binh lần nữa sa vào yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Diệu đều gắt gao chằm chằm Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh.
Lỗ thủng mở toang trên giáp ngực Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh tới giờ khắc này vẫn bốc ra hơi nước, bên trong tuy đen sì không thấy được rõ ràng, nhưng quả thực không giống như là cất giấu người!
Lôi Vân Tiên Quân cũng không phải đứa ngốc, nếu bên trong thật sự cất giấu một người khác, vậy cớ gì mà không phát hiện ra được!
Nhưng mà, từ phần đầu và các chỗ hiểm yếu quanh thân Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh lại dật tràn ra từng sợi sương mù “sinh cơ bừng bừng”, phân hoá thành vài trăm sợi, chậm rãi lơ lửng hạ xuống mặt đất.
Những sương mù này đều óng ánh, lòe lòe tỏa sáng, như là cực quang trong đêm, tràn đầy mỹ cảm thần bí khó lường!
Mấy trăm sợi sương mù phân thành hai luồng, một trái một phải xoắn thành hình đinh ốc, dần dần phác hoạ ra hai đạo hình người một nam một nữ.
Bọn hắn phảng phất giống như pho tượng đúc từ Cực Quang và Thủy Tinh, trong suốt, thần bí, đồng thời tỏa ra khí thế mạnh vô cùng!
Nữ tử bên trái mặc pháp bào màu xanh nhạt, trên pháp bào thêu một đám mây tinh mỹ, “đám mây” này không ngờ lại đang thật sự chậm rãi lưu động, giống như nàng khoác cả áng mây lên thân mình.
Nàng giống như nữ thần trong tranh, đẹp đến kinh tâm động phách, không chút khiếm khuyết, chỉ có sắc mặt thoáng hiện vẻ xa cách, lạnh lùng!
Nam tử bên phải lại có bả vai cực rộng, hai tay rất lớn, áo choàng và mái tóc đều đen như thác nước, khăng khăng hai hàng lông mày lại trắng toát, cắm nghiêng vào trong mái tóc đen, phụ trợ khiến đôi mắt sáng càng thêm phần rõ nét!
Dung mạo của hắn không thể nói là anh tuấn, song tuyệt đối có thể lưu lại cho người ấn tượng vô cùng khắc sâu, tự mang một cỗ mị lực nhất ngôn cửu đỉnh, quát tháo thiên hạ!
Hai nhân vật thần bí giống như mang theo từng vòng từ trường mãnh liệt, bao phủ toàn bộ tu sĩ cao giai ở đây, khiến mọi người nảy sinh áp lực vô biên, thậm chí trong thoáng chốc hoảng hốt, Lý Diệu bất thần nhớ lại cảm giác rung động khi lần đầu tiên nhìn thấy Yêu Đao Bành Hải ở trường cấp hai Xích Tiêu lúc hắn còn là thiếu niên!
Hắn đã rất lâu không có cảm giác "kính ngưỡng núi cao" như thế rồi.
Hiện tại mà nói thì đều là người khác ngẩng cổ lên, nhìn hắn ngưỡng mộ!
Nội tâm Lý Diệu khẽ động, cơ hồ muốn rên rỉ ra tiếng, thân phận hai nhân vật thần bí này đã quá rõ rồi!
Quả nhiên, Hàn Bạt Lăng sau phút rung động tức thì rút lui hai bước, che ngực, không thể tin vào mắt mình, gầm nhẹ nói: "Sư, sư tôn?"
Ở bên kia, biểu tình của Tề Trung Đạo cũng vô cùng cổ quái.
Hoặc nói cách khác, trước giờ Lý Diệu chưa từng thấy được gương mặt điềm tĩnh, thiết diện vô tư kia lại có vẻ kích động, trong kích động mang theo một tia nghi hoặc, trong nghi hoặc mang theo vài phần... Ngượng ngùng như thế!
"Vu, Vu đại tỷ, là ngươi?"
Tề Trung Đạo bất ngờ dùng một xưng hô rất là “cổ quái”, đi tới nữ tử phảng phất bước ra từ trong ánh trăng kia, thảng thốt nói.
Hai nhân vật thần bí một mực ẩn núp sâu trong Hắc Khô Lâu Cự Thần Binh, thời khắc mấu chốt nhiễu loạn thần hồn Lôi Vân Tiên Quân, sáng tạo cơ hội cho Lý Diệu và mọi người, không ngờ lại là hai đại Hóa Thần trăm năm trước tiến hành quyết đấu trong Vĩnh Dạ băng nguyên, sau đó mất tích thần bí, Vu Tùy Vân và Mông Xích Tâm!
Đến đây, ba đại biến số Lý Diệu chú ý nhất trong chuyến đi Tiên cung lần này, Long Dương Quân, bộ đội đặc chủng đế quốc và hai đại Hóa Thần, rốt cục đã xuất hiện toàn bộ!
Chẳng qua, nói bọn họ là "hai người", vậy cũng không thật sự chính xác.
Bọn hắn rõ ràng đã không còn thật thể, mà dùng thần hồn và Linh Năng ngưng kết lại.
Chỉ có điều cảnh giới Hóa Thần có thể điều động và khống chế Linh Năng vô cùng mạnh mẽ, phảng phất trình hiện ra thân thể máu thịt sống động như thật.
Song về thực chất thì vẫn là quỷ tu!