Chương 2271: Lửa cháy đổ thêm dầu!
Chương 2271: Lửa cháy đổ thêm dầu!Chương 2271: Lửa cháy đổ thêm dầu!
Có chút tin vỉa hè nói “Kền Kền Lý Diệu” này là “vũ khí bí mật” cường đại nhất của đế quốc quân, luôn ở tinh vực tối tăm hoang vu nhất của tiền tuyến, tiến hành đấu tranh vượt mọi khó khăn gian khổ với siêu cấp cao thủ của Thánh Ước Đồng Minh.
Cũng có tin vỉa hè nói “Kền Kền Lý Diệu” này là cường giả trong hoàng cung, là “cao thủ đại nội” tổ tiên bảy tám đời đều trung thành và tận tâm bảo hộ bệ hạ, thậm chí ở thời đại Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ đã tùy tùng bệ hạ, cho nên là người tu tiên đời thứ nhất.
Mà lần này cũng là bệ hạ thật sự không thể nhịn được nữa, mới phái hắn đến bảo hộ tướng quân, lão binh, tôn thất cùng đại chúng khóc lăng.
Các loại tin tức sinh động như thật, như thực có người ở tiền tuyến hoặc là hoàng cung nhìn thấy vị “Kền Kền Lý Diệu” này, tư thế oai hùng khống chế “Hoàng Kim Đại Thứu” oai phong một cõi, bẻ gãy nghiền nát.
Ở dưới những tin tức này ủng hộ và người hữu tâm kích động, vô số người đã hướng Hoàng Kim Đại Thứu giơ cao hai tay, hò hét: “Cự Thần Binh, bệ hạ phái Cự Thần Binh đến bảo hộ chúng ta, bệ hạ là ủng hộ chúng ta khóc lăng, vạn tuế, bệ hạ vạn tuế, đế quốc vạn tuế!”
Triệu Chấn Vũ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lại nổi lên lòng nghi ngờ ―― hắn là kẻ đích thân trải qua đế quốc phản kích chiến, đánh trận mười mấy năm cũng chưa từng nghe nói cái gì “Hoàng Kim Đại Thứu, Kền Kền Lý Diệu” .
Nhưng nói đi thì phải nói lại, đế quốc phản kích chiến đề cập đến bốn đại chiến khu, mấy chục đại thiên thế giới và mấy trăm tinh cầu tài nguyên, chiến tuyến kéo dài qua ngàn vạn năm ánh sáng, vượt xa xa cực hạn cá thể có thể quan sát, ai cũng không dám nói, mình hiểu biết mỗi một tinh vực mỗi một cuộc chiến.
Cho nên, nếu thật là sâu trong tinh hải, chiến sĩ bí mật trên chiến tuyến màu đen, hắn chưa từng nghe qua cái tên này, thật ra cũng không kỳ quái.
Ít nhất, có một điểm có thể khẳng định ―― Nhìn từ linh diễm màu vàng hủy thiên diệt địa, vô luận bộ Cự Thần Binh Hoàng Kim Đại Thứu này, hay là Kền Kền Lý Diệu điều khiển Cự Thần Binh, hết thảy đều mạnh đến thái quá, quả thực có được tư cách xưng “Đế quốc siêu nhất lưu cường giả”!
Một người tu tiên loại hình chiến đấu siêu nhất lưu, khống chế một bộ Cự Thần Binh vô luận nhìn từ góc độ nào cũng xa hoa đến mức tận cùng, chung quy không cần thiết là từ trên trời rơi xuống, trong lòng đất chui ra nhỉ?
Cho nên, không chừng thật đúng là vũ khí bí mật của đế quốc quân, hoặc là cao thủ đại nội nhiều thế hệ bảo hộ bệ hạ!
Triệu Chấn Vũ nhìn trộm Sở Thiên Hà bên cạnh, lại thấy Sở Thiên Hà mở to mắt nhìn chằm chằm Cự Thần Binh màu vàng giữa không trung, bộ dáng cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng, tổng chỉ huy khóc lăng sau một lát đã trấn định, nói khẽ với Triệu Chấn Vũ: “Chấn Vũ huynh, ngươi bây giờ tin rồi chứ, chúng ta vẫn vô cùng có khả năng cược thắng một ván này, bất chấp mọi giá đại náo một hồi, náo loạn thắng, mọi thứ chúng ta đánh mất liền trở lại hết!”
Triệu Chấn Vũ hơi động tâm, ngọn lửa dục vọng lưu động ở đáy mắt thiêu đốt đến cực hạn, nắm tay sắt thép cùng máu thịt hết thảy siết chặt.
Sở Thiên Hà nói không sai, việc đã đến nước này, không cần thiết suy xét mình bị người ta lợi dụng hay không ―― Có giá trị bị người ta lợi dụng, chung quy so với rác rưởi phế vật ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có còn tốt hơn!
Cần gì quản bộ Cự Thần Binh này rốt cuộc là từ đâu toát ra, dù sao, bộ Cự Thần Binh này là đứng về phía bọn họ, chỉ cần nháo ra trò, tất cả... Còn có lão bà... Hết thảy đều sẽ trở lại!
“Bệ hạ vạn tuế, đế quốc vạn tuế!”
Triệu Chấn Vũ cũng hướng Hoàng Kim Đại Thứu giữa không trung dùng sức vung cánh tay, khàn cả giọng rống giận lên.
Ngàn vạn tướng quân, lão binh, tôn thất và đại chúng rống giận như cô đọng thành nhiên liệu thuần túy nhất, cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong Hoàng Kim Đại Thứu, làm bộ Cự Thần Binh ngầu ảo vô cùng này lại lần nữa phóng ra gợn sóng hoàng kim hoa lệ đến mức tận cùng.
Nó ở giữa không trung phát ra tiếng nổ đùng xé rách màng tai, thế mà một mình một ngựa, hóa thành một tia sáng, hướng hạm đội Đông Phương gia tộc bố trí ở sườn đông hoàng lăng lao tới!
Khoảng cách mấy chục km, đối với Cự Thần Binh mà nói, chỉ là trong nhịp thở.
Trước mắt mấy trăm vạn đại chúng trong lòng đất hoa lên, Hoàng Kim Đại Thứu đã uy phong lẫm liệt đứng thẳng trước hạm đội Đông Phương gia tộc, trảm hạm đao màu vàng chém gió trảm sóng, phát ra ánh đao hùng hồn dài mấy chục km, hóa thành một bức tường thành màu vàng, gắt gao chặn lại bước chân tiến lên của hạm đội Đông Phương gia tộc.
“A!”
Trên hoàng lăng, Cự Thần Binh cùng hạm đội quyết đấu!
Mấy trăm vạn đại chúng đều là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng mạo hiểm kích thích lại khí thế hoành tráng như thế, không khỏi hết thảy hò hét ra tiếng.
Hạm đội Đông Phương gia tộc nháy mắt đại loạn.
Đám bộ đội này chạy tới hoàng lăng để trấn áp, phối trí hết thảy đều là tàu cường tập tầng trời thấp đối kháng mục tiêu mặt đất, vốn đã không có yêu cầu đối kháng tác chiến với Cự Thần Binh.
Huống chi, tàu vũ trụ muốn đối với Cự Thần Binh kháng, một điểm quan trọng nhất chính là kéo giãn khoảng cách, ít nhất phải ở cách mấy trăm km, lại hình thành lưới hỏa lực đan xen, dùng hỏa lực cuồn cuộn không ngừng cách trở và kéo chết Cự Thần Binh.
Bây giờ hai bên cách nhau không đến một km, đối với Cự Thần Binh mà nói, 0.1 giây đã có thể xông vào giữa bọn họ, thậm chí chui vào trong tàu vũ trụ của bọn họ đi phá hoại khắp nơi, hơn nữa tàu vũ trụ của bọn họ cách nhau thật sự quá gần, Cự Thần Binh thậm chí có thể trực tiếp từ bụng một con tàu vũ trụ, lao đến trong cơ thể một tàu vũ trụ khác!
Nói tóm lại, thứ bọn họ bây giờ bày ra căn bản không phải trận hình đối kháng Cự Thần Binh, dùng loại trận hình này đối kháng một bộ Cự Thần Binh cấp bậc cao nhất, vô luận trả giá thảm thiết bao nhiêu, cũng rất khó lấy được hiệu quả quá tốt.
Lý Diệu khống chế Hoàng Kim Đại Thứu xuất hiện, ép bọn họ trận cước đại loạn, không thể không lập tức lui về phía sau mấy trăm km một lần nữa bày trận.
Lại thêm thủ tướng Đông Phương Vọng nghiêm lệnh cấm bọn họ chủ động nổ súng, thoạt nhìn, như một mình Lý Diệu ép lui cả chi Đông Phương hạm đội!
Trong ngoài hoàng lăng bộc phát ra hoan hô như thác nước cùng vỗ tay như sấm dậy, mọi người đều đang ủng hộ cho “biểu hiện anh dũng” của Lý Diệu.
Thậm chí ngay cả những tàu vũ trụ lão gia thủng lỗ chỗ, loang lổ vết gỉ kia của Ngự Lâm quân cũng nổ vang pháo mừng vì Lý Diệu, hướng vị “người tu tiên trung trinh không dời, tùy tùng trung thành nhất của Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ” này biểu đạt mười hai vạn phần kính ý cao thượng!
...
Trong Hoàng Kim Đại Thứu, Lý Diệu rưng rưng nước mắt, cảm xúc phập phồng.
Huyết Sắc Tâm Ma: “Không phải chứ, ngươi sẽ không là bị bọn họ cảm động đến sắp khóc chứ?”
Lý Diệu: “Đương nhiên không phải, ta là bị chính mình cảm động! Thật lâu trước kia ta đã từng nói, ta có một giấc mộng, có một ngày có thể khống chế Cự Thần Binh cường đại nhất, uy phong lẫm liệt đổ bộ đến đế đô của đế quốc Chân Nhân Loại, ở đây oai phong một cõi, hoành hành ngang ngược, diễu võ dương oai!
“Không ngờ hôm nay, trải qua bản thân không ngừng cố gắng và kiên quyết đấu tranh, giấc mộng rốt cuộc trở thành sự thật, ta thậm chí có thể đi tiểu ở trên đầu pho tượng Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ, cái này gọi là ‘Thiên đạo thù cần, chính nghĩa tất thắng’ đi, thật sự quá không dễ dàng, hu hu hu hu!”
Huyết Sắc Tâm Ma: “... Vậy ngươi có biết giấc mộng lớn nhất của ta giờ phút này là cái gì không?”
Lý Diệu: “Là cái gì?”
Huyết Sắc Tâm Ma: “Ta thật hy vọng pho tượng khổng lồ phía trước ‘Rầm’ một tiếng vỡ ra, lăng tẩm Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ phía dưới cũng có thể ầm ầm nổ tung, sau đó Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ liền từ trong quan tài bò ra, một cái tát tát chết ngươi tên vô liêm sỉ này!”
Lý Diệu: “Ặc, ta vô sỉ như thế nào nữa, cũng kém vị dưới này nhỉ?”
Huyết Sắc Tâm Ma: “Cái này ―― cũng đúng.”
...
Lý Diệu khống chế Hoàng Kim Đại Thứu một đao bức lui Đông Phương hạm đội, lại lần nữa trở lại ngay phía trên hoàng lăng, phía trước pho tượng Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ.
Tay phải cầm đao, tay trái mở ra, lòng bàn tay lại lờ mờ có người đứng.
Hoàng Kim Đại Thứu chậm rãi đáp xuống.
Chỗ chính giữa hoàng lăng trống trải, sớm có các tướng quân và lão binh chỉ huy đám đông dọn ra một cái sân, để Lý Diệu đặt chân.
Lý Diệu vươn ngang tay trái, mang người ở lòng bàn tay nâng lên cao cao.
Hoàng Kim Đại Thứu trải qua cải tạo đặc thù, lại từ đầu vai và sau lưng hướng bầu trời bắn ra một màn hình không gian ba chiều siêu khổng lồ mấy ngàn mét vuông, mang hình tượng người ở lòng bàn tay trình hiện rõ ràng ở trên bầu trời.
Đây là một nữ nhân khí chất cao quý, dung nhan tiều tụy, ăn mặc mộc mạc, không có chút tạo hình.
Dùng ánh mắt thương xót người đời, trìu mến chúng sinh, chăm chú nhìn mấy trăm vạn người phía dưới.
Dẫn tới tướng quân, binh sĩ, tôn thất và đại chúng nhìn hồi lâu, mới nhận ra thân phận của nàng, không thể tin được kinh hô hẳn lên: “Hoàng hậu điện hạ!”
“Hoàng hậu điện hạ liều chết tới hoàng lăng ủng hộ chúng ta!”
“Hoàng hậu điện hạ là đại biểu bệ hạ mà đến, là đứng về phía chúng ta!”
Tiếng gầm cuồn cuộn, hội tụ thành dòng lũ, tràn ra ở hoàng lăng cùng trong lòng mỗi một người khóc lăng.
“Các vị tướng quân, các vị chiến sĩ, các vị quốc dân, xin lỗi mọi người, bản cung... Ta, ta đã tới muộn!”
Bộ dáng hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải đầy cảm xúc, còn chưa nói nửa câu đã rơi nước mắt, ngay cả lễ nghi cung đình cũng không để ý tới, “Biết được mọi người tự phát tụ tập ở đây tế điện các đời bệ hạ, ta ngay lập tức chạy tới hoàng lăng, dọc theo đường đi nghe được cũng xâm nhập hiểu biết rất nhiều, lại càng nghe càng cảm thấy trong lòng run sợ, lòng đầy căm phẫn.
“Thật không ngờ, các tướng sĩ anh dũng ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái đẫm máu, bảo vệ đế quốc bệ hạ, trở lại hậu phương lại có cảnh ngộ như vậy, thế mà sẽ bất đắc chí đến loại trình độ này, thậm chí chết vô thanh vô tức!
“Đây, đây là dao động nền tảng lập quốc, đây là kẻ thù vui vẻ, người thân đau lòng, đây là làm vạn người thất vọng đau khổ, là có người xấu rắp tâm hại người, muốn hủy diệt nền tảng đế quốc Chân Nhân Loại cùng toàn bộ văn minh nhân loại!”
Không ngờ hoàng hậu thái độ cứng rắn như thế, không ít tướng sĩ, tôn thất và đại chúng đều nghe mà ngây người.
Rất nhiều người đều biết hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu điện hạ của đế quốc đều là con rối không tự làm chủ được, cũng ở trong hoàn cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai, nơm nớp lo sợ, đối với Lệ Linh Hải nói chuyện lớn mật như vậy, không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh.
“Quốc dân khổ sở như thế, tướng sĩ oan khuất như thế, ta cùng bệ hạ cũng đồng tình thật sâu cùng bất mãn thật lớn.”
Lệ Linh Hải giống như là lấy đủ dũng khí mới nói: “Nhưng, rất nhiều thời điểm ta và bệ hạ đều… đều có lòng mà không có sức, thật sự, thật sự là có lỗi với mọi người, cũng có thẹn với liệt tổ liệt tông an táng ở đây, có lỗi với Hắc Tinh đại đế!”
Nói tới đây, nàng đã khóc không thành tiếng, hoàn toàn nghẹn ngào.
Đại chúng cũng bị nàng châm ngòi cảm xúc, đều khóc nức nở, nước mắt chảy ra như dầu hỏa, làm ngọn lửa phẫn nộ kia càng thiêu càng vượng.
“Ta quanh năm ở sâu trong hoàng cung, đối với quân quốc đại sự là một mực không biết, cũng không biết việc này nên giải quyết thích đáng như thế nào mới tốt, tin tưởng thủ tướng Đông Phương Vọng nhất định có thể đưa ra biện pháp nhỉ?”
Lệ Linh Hải lau nước mắt nói: “Nhưng, nhiều năm trôi qua như vậy, cá nhân ta ít nhiều cũng có một chút tích tụ, trước khi sự tình giải quyết viên mãn, nhiều tướng sĩ đường xa mà đến như vậy cũng cần ăn uống chi phí, liền dùng chỗ tiền này để giúp mọi người vượt qua giai đoạn khó khăn ―― Xin mọi người tuyệt đối đừng từ chối, cái này coi như là một chút việc nhỏ duy nhất ta ‘hoàng hậu đế quốc’ này có thể làm cho các tướng sĩ càng vất vả công lao càng lớn, đổ máu hy sinh, chịu đủ oan khuất.”