Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2434 - Chương 2390: Lý Diệu, Ngươi Tên Cầm Thú Này!

Chương 2390: Lý Diệu, ngươi tên cầm thú này! Chương 2390: Lý Diệu, ngươi tên cầm thú này!Chương 2390: Lý Diệu, ngươi tên cầm thú này!

Lý Diệu mơ hồ nghe được có người đang gọi tên của hắn.

Nhưng hắn đã không phân biệt ra đó rốt cuộc là Lệ Gia Lăng, hay là lão bà hắn Đinh Linh Đang, hay là các bằng hữu từng một đường kề vai chiến đấu.

Hắn tinh khải vỡ tan, linh năng hầu như khô kiệt, mạch máu cũng sắp khô cạn, mỗi một cái xương giống như đều biến thành mười lăm mười sáu đoạn, dựa hết vào sức mạnh ý chí ghép lại với nhau.

Mấy chục mảnh vỡ đao kiếm cùng đạn pháo lấy các loại phương thức khảm ở trong cơ thể hắn, thậm chí còn có mấy hài cốt con rối chiến đấu túm chặt chuôi đao không bỏ, kéo ở trên người hắn, làm hắn mỗi một lần di chuyển đều như là bị máy xay thịt hung hăng xé rách, máu tươi không phải chảy mà là phun tung tóe, bắn vọt ra xa ba năm mét!

Hắn đã không cảm giác được chút đau đớn nào nữa, thân thể trì độn như là ngâm ở trong nham thạch nóng chảy đọng lại, ý thức cũng bị sương mù tử vong bao vây, càng lúc càng mơ hồ.

“Thật không ngờ... Lại là lấy phương thức này chấm dứt sao?”

Lý Diệu như máy móc kéo thân thể nặng nề, hướng dòng lũ sắt thép cuồn cuộn mà đến chém ra một đao lại một đao, thẳng đến khi hai thanh chiến đao sụp đổ hết, ngay cả một chút ánh đao cũng không nở rộ được nữa.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Màn đạn như gió giật mưa rào, mang mặt trước tinh khải của hắn hoàn toàn đánh nát, đánh cho hắn lảo đảo một cái, bại lộ ra thân thể be bét máu thịt.

Trong lúc trời đất xoay chuyển, năm tháng huyết chiến ngày xưa, như đèn kéo quân nhanh chóng quanh quẩn ở trước mắt.

Tiêu Huyền Sách, Bạch Tinh Hà, U Tuyền Lão Tổ, Kim Đồ Dị, Lữ Túy, Chu Hoành Đao, Thiên Ma Mạc Huyền, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ... Từng trận chiến đấu kinh tâm động phách, từng đoạn chém giết máu thịt bay tứ tung, những tuyệt thế cường giả này hầu như mỗi một kẻ đều có được lực lượng vượt lên trên hắn, lại từ đầu tới giờ chưa thể giết chết hắn, ngược lại bị hắn lần lượt nghịch chuyển, chuyển bại thành thắng!

Nghĩ đến như thế, vận khí của hắn thật sự là tốt đến nghịch thiên.

Mà bị hắn một tiểu tốt như vậy lật bàn cờ, những kiêu hùng kia ở lúc thân bại danh liệt thậm chí mất mạng, nhất định đều là chết không nhắm mắt, oán khí ngập trời nhỉ?

Chẳng lẽ là những oán khí này quấn chặt hắn, rốt cuộc làm hắn không chịu nổi gánh nặng, sắp lật thuyền trong mương sao?

Nửa tháng trước Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ không có khả năng xử lý hắn, ngược lại bị hắn ra tay bất ngờ bắn một phát pháo, đó là thuỷ tổ người tu tiên cùng người tu tiên mạnh nhất trên lý luận đó!

Đây có thể là một trận chiến quang huy rực rỡ nhất cuộc đời hắn, trở lại liên bang tuyệt đối có thể chém gió một phen thật ngầu.

Lại không ngờ, chỉ nửa tháng sau, hắn lại sắp bị một ít cỗ máy chiến đấu không có sự sống, dùng chiến thuật “kiến nhiều cắn chết voi” cắn nuốt.

Nhìn lại quá khứ, Lý Diệu không oán không hối, từ Phần Mộ Pháp Bảo của Phù Qua Thành từng bước đi đến tinh hải trung ương, vượt qua cả đời đặc sắc như thế, hắn nói như thế nào cũng thấy đáng giá rồi.

Chỉ là, còn chưa tìm được địa cầu, còn chưa giải được câu đố mình vì sao phải hủy diệt Địa Cầu, đã chết như vậy, thật sự có chút... Không cam lòng nha!

Nhưng hắn đã không còn sức vãn hồi.

Sau khi dùng một tia lực lượng cuối cùng, trả giá ba vết thương mới, xé nát một con rối chiến đấu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai con rối chiến đấu khác, giơ lên cao cao lưỡi đao mang theo răng cưa.

Đại não hạ đạt chỉ lệnh ngăn cản né tránh, thân thể lại không làm ra được chút động tác, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao hạ xuống.

Đúng lúc này ——

Hai lưỡi đao giao nhau, có thể lập tức “cắt đứt” đầu hắn, vừa mới hạ xuống nửa tấc đã im bặt mà dừng lại, ở giữa không trung run lên nhè nhẹ.

Hai con rối chiến đấu cầm đao sắc run rẩy như lên cơn, hào quang ở sâu trong camera trở nên nhỏ vụn mà dồn dập, giống như bị cái gì xâm nhập, có hai luồng lực lượng khác nhau ở trong thể xác sắt thép kịch chiến cùng giằng co.

0.1 giây sau, hai con rối chiến đấu một lần nữa ổn định.

Nhưng hào quang lạnh như băng chỗ sâu trong camera lại có được một tia nhiệt độ, từ màu u lam vừa rồi, biến thành xanh đỏ loè loẹt hoạt bát.

“Bá!”

Chiến đao vẽ ra đường cong sắc bén mà uyển chuyển, lại lần nữa hung hăng hạ xuống, lại không phải hướng tới cổ Lý Diệu, mà là hướng hai con rối chiến đấu bên cạnh đang muốn công kích Lý Diệu —— Đồng loại của bọn nó!

Hai con rối chiến đấu camera biến thành xanh đỏ loè loẹt này, tính năng tác chiến thế mà nháy mắt tăng lên không chỉ gấp mười, dứt khoát lưu loát chặt đứt bảy tám cái móng vuốt vươn hướng Lý Diệu, lại lăn lông lốc một cái đến phía trước phía sau Lý Diệu, lấy động tác hoa cả mắt mang toàn bộ đồng loại trong ba năm mét phòng ngự xé nát hết thảy!

Con ngươi Lý Diệu chợt co rút lại, ngạc nhiên đến cực điểm: “Tình huống gì vậy?”

Thân là luyện khí sư ưu tú nhất liên bang, lại từng làm việc ở dưới trướng hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải, con rối linh năng hắn từng tiếp xúc cũng không dưới mấy ngàn loại, lại chưa bao giờ gặp loại hình thân thủ nhanh nhẹn như thế!

Ngay cả Quyền Vương Lôi Tông Liệt có được trí tuệ nhân tạo siêu cấp, tựa như ở phương diện mượt mà cũng có chút không bằng!

Huống chi —— Hai con rối này rốt cuộc đang làm gì, vì sao không giết hắn, ngược lại phải giúp hắn!

Lý Diệu đang lúc nghi hoặc, hai con rối chiến đấu hoàn thành một hồi giết chóc đặc sắc đồng thời hướng hắn cúi đầu, ở tiếng máy móc lạnh như băng sâu trong ngực cũng bị bọn nó hô ra hương vị nũng nịu.

Hai con rối chiến đấu trăm miệng một lời, ngọt ngào, giòn tan kêu lên: “Ba ba!”

Lý Diệu trợn mắt há hốc mồm, ở trước khi lâm vào hôn mê, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, mang da gà toàn thân đều dựng thẳng lên: “... Cái quỷ gì!”

...

Một mình Long Dương Quân đứng yên ở chỗ cao rất lâu, lửa kéo lên làn gió nóng thổi rối mái tóc dài của cô.

Ánh mắt của cô sâu thẳm như biển —— thấy không rõ rốt cuộc là biển băng hay là biển lửa.

“Đám ngu si này, đám đần độn này, đám ngu xuẩn này, đám nhân loại bất trị này, Bàn Cổ tộc cùng Nữ Oa tộc sao có thể sinh ra hậu đại không thể… không thể… không thể… không thể nói lý như vậy!”

Long Dương Quân quắc mắt nhìn trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi, lải nhải, “Ức vạn năm qua nhiều văn minh thái cổ như vậy đều đã thất bại, Bàn Cổ Nữ Oa thất bại, mọi người đều thất bại, nhưng các ngươi có khả năng như vậy, các ngươi có thể thành công sao? Không có khả năng, không có khả năng, các ngươi tuyệt đối không có khả năng phá tan mảng vũ trụ tối tăm lạnh lẽo này! Các ngươi chỉ là một đám ngu ngốc tự cho là đúng, chỉ là một đám ngu ngốc không biết sống chết, chỉ là một đám ngu xuẩn không biết thì không sợ ấu trĩ ngây thơ tới cực điểm mà thôi.”

Một mình cô mắng thật lâu, ánh mắt lại từ đầu tới cuối chưa rời khỏi Lệ Gia Lăng cùng Lý Diệu lâm vào vô số con rối chiến đấu cùng người tu tiên bao vây, tiếng mắng càng lúc càng thấp, hít thở lại càng lúc càng dồn dập cùng nặng nề.

“Ta thật sự là tin chuyện ma quỷ của ngươi!”

Long Dương Quân ôm đầu kêu to, “Ngu ngốc thật sự có thể lây sao, ngay cả ta cũng lây rồi sao, chẳng lẽ biện pháp trở thành người sống sót duy nhất trong chiến tranh hồng hoang của văn minh nhân loại, chính là mang mọi người đều biến thành ngu ngốc sao?”

Cô hung hăng dậm chân, hóa thành một luồng hào quang màu bạc sáng, lướt tới trên không chiến trường, từ “Vong Ưu Thiên Nữ”, biến thành “nữ thần chiến tranh” !

“Ta bây giờ phi thường tức giận, tự mình đi lên nhận lấy cái chết, đừng lãng phí thời gian của ta!”

...

“Ầm!”

Khi Lệ Gia Lăng ở trong rừng rậm sắt thép giết tới mức đầu óc mê muội, chợt nghe thấy một tiếng sấm sét nổ vang, một làn thủy triều linh năng mạnh mẽ vô cùng gào thét mà tới, lấy phương thức linh từ công kích phạm vi lớn, làm mấy chục con rối chiến đấu bên cạnh hắn đều “bốp bốp” tê liệt.

Thế công gió táp mưa sa ở xung quanh nháy mắt dừng lại, Lệ Gia Lăng gian nan thở dốc, lúc này mới phát hiện tinh khải của mình chi chít vết thương, không ít công kích thậm chí thẩm thấu vào trong xương khớp, làm toàn thân hắn không chỗ nào không đau.

Lại nhìn nơi bắt nguồn tiếng vang lớn, mặc một thân thủy tinh chiến khải Long Dương Quân mặt đầy sương lạnh, đằng đằng sát khí chà đạp tới.

“Long tỷ tỷ!”

Lệ Gia Lăng mừng rỡ, hầu như rơi lệ, “Ngươi quả nhiên tới cứu Diệu ca!”

“Bớt nói nhảm!”

Long Dương Quân hung tợn ngắt lời hắn, “Lý Diệu đâu, đã chết chưa?”

“Vừa rồi còn ở bên cạnh chiến đấu, sao nháy mắt không thấy nữa?”

Lệ Gia Lăng cả kinh biến sắc, “Chẳng lẽ Diệu ca đã... Ngã xuống sao!”

Trong lòng hai người đồng thời căng thẳng, vội vàng phát ra thần niệm tìm tòi, lại hơi ngẩn ra, quả thực không dám tin vào đôi mắt của mình.

Bọn họ phát hiện bên cạnh chiến trường có hai con rối chiến đấu dáo dác, lén lút, một bộ ở phía trước mở đường, một bộ khác cõng Lý Diệu hôn mê bất tỉnh, đang hướng trong hầm mỏ bỏ hoang ở góc lao đi.

Thoạt nhìn, hai con rối chiến đấu này hẳn là phe Lệ Minh Huy—— Trên thân bọn nó đều còn được khảm dấu hiệu của tập đoàn Sắt Đen!

Nhưng sức chiến đấu của bọn nó lại cao tới mức dọa người, hoàn toàn lấy một loại phương thức hoàn toàn khác con rối bình thường chiến đấu, trong lúc giơ tay nhấc chân có sự lãnh khốc vô tình của con rối, lại có linh động cùng nhạy bén của nhân loại, như là... Tinh linh sắt thép được giao cho sinh mệnh!

Lý Diệu là tiêu điểm tuyệt đối của vạn sự chú ý trên chiến trường vừa rồi, hai con rối chiến đấu này muốn cứu hắn ra, độ khó tự nhiên cực cao, thậm chí nói từ trên lý luận, là tuyệt đối không làm được!

Nhưng bọn nó lại cứng rắn ở giữa đám đông con rối chiến đấu thậm chí người tu tiên mở ra một con đường máu, vài lần di chuyển không thể tưởng tượng lao đến rìa chiến trường.

Con rối chiến đấu ngăn cản ở trước mặt bọn nó ùn ùn tê liệt, tự động nhường đường cho bọn nó, giống như trên thân bọn nó mang theo virus máy tính quỷ dị nào đó.

Mà khi người tu tiên muốn ngăn chặn bọn nó, thậm chí sẽ bị con rối chiến đấu nhà mình bám trụ, bị bọn nó dễ dàng đánh chết.

Chính là bất ngờ không kịp phòng bị như vậy, ở lúc người tu tiên còn chưa phản ứng lại, hai con rối chiến đấu đã cõng Lý Diệu chui vào hầm mỏ bỏ hoang.

“ẦM” một tiếng vang lớn, hầm mỏ bỏ hoang bị bọn nó nổ sập, tạm thời đoạn tuyệt người tu tiên truy kích.

Chiến trường vừa rồi còn kịch liệt vô cùng, trở nên có chút yên tĩnh —— Sự yên lặng tương đối xấu hổ.

Người tu tiên đầu tiên là nhìn quặng mỏ sụp đổ, lại nhìn nhìn Lệ Gia Lăng cùng Long Dương Quân giữa chiến trường.

Vô Ưu giáo đồ cũng trước nhìn nhìn quặng mỏ, lại nhìn nhìn Lệ Gia Lăng cùng Long Dương Quân, trông mong bọn họ cho ra đáp án ——Tình huống này rốt cuộc là thế nào?

Lệ Gia Lăng cùng Long Dương Quân nhìn nhau, phát hiện thế cục là như vậy:

Bọn họ lâm vào trong nhiều tầng vòng vây của ngàn vạn chiến sĩ sắt thép cùng người tu tiên, hơn nữa những hung thần ác sát này thoạt nhìn đều lửa giận ngập trời, nổi trận lôi đình.

Mà thằng cha vừa rồi còn ở trên không chiến trường diễu võ dương oai hồi lâu, kích động ra vô số hiệu quả hình ảnh âm thanh đẹp mắt, phát biểu một phen tuyên dương nhiệt huyết sôi trào, dõng dạc, giống như là muốn anh dũng hy sinh, thằng cha ủng hộ dũng khí của vô số người, tựa như nhân vật chính tuyệt đối của trận này... Đã chuồn mất.

Lệ Gia Lăng cùng Long Dương Quân vốn khoanh tay đứng nhìn, lại không biết như thế nào, bỗng nhiên biến thành nhân vật chính của trận này, phải chùi đít cho Lý Diệu.

Sắc mặt Lệ Gia Lăng trắng bệch, lắp bắp: “Sao có khả năng? Tại sao có thể như vậy? Diệu ca thế mà thật sự còn có con bài chưa lật. Cái… cái… cái này không có khả năng, cái này —— không có thiên lý nha!”

Long Dương Quân xòe năm ngón tay, gắt gao ôm mặt, không muốn để Lệ Gia Lăng hoặc là bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ mặt cô giờ phút này: “Cho nên nói, tiểu huynh đệ, ngươi bây giờ hẳn đã biết Long tỷ tỷ vừa rồi vì sao khuyên ngươi đừng xúc động, cũng nên khắc sâu rõ ràng nhân phẩm của thằng cha Lý Diệu này rồi chứ?”

Lệ Gia Lăng: “... Ta sai rồi Long tỷ tỷ, là ta quá ngây thơ, quá ấu trĩ! Ta, ta, từ hôm nay trở đi, ta chỉ đi theo Long tỷ tỷ lăn lộn, ngươi nói cái gì là cái đó, ta chỉ tin tưởng một mình ngươi!”

“Vậy thì đúng rồi, chỉ có đặt sai tên, không có gọi sai ngoại hiệu, ngươi cho rằng Kền Kền Lý Diệu ‘Lý lão ma’ là hư danh sao?”

Long Dương Quân thở dài thật dài, nhìn lướt qua thiên quân vạn mã trước mặt như hổ rình mồi, lại nhìn thoáng qua quặng mỏ sụp đổ Lý Diệu bỏ trốn mất dạng, thật sự nhịn không được núi lửa bùng nổ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào phương hướng Lý Diệu bị mang đi, thái độ hung dữ, chửi ầm lên, “Lý Diệu, ngươi tên cầm thú này! Ngươi chờ cho ta, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment