Chương 2391: Nhân quả của văn minh!
Chương 2391: Nhân quả của văn minh!Chương 2391: Nhân quả của văn minh!
Lý Diệu cảm thấy mình từ trên tầng diện tế bào, không, là từ gien bị xé nát.
Nhưng không có đau đớn xé tim xé phổi, ngược lại thoải mái như là ngâm ở trong chất lỏng có tính dầu ấm áp nào đó.
Giống như một pháp bảo kết cấu tinh vi, uy lực cường đại, bởi vì sử dụng cường độ cao thời gian dài dẫn tới bên trong mài mòn nghiêm trọng, giờ phút này bị tháo dỡ thành cấu kiện cơ bản nhất, phân loại, đặt chỉnh tề, đưa vào trong dầu bảo dưỡng thiên tài địa bảo luyện chế thành, cẩn thận mà nhẹ nhàng duy tu bảo dưỡng, có một loại hương vị đâu vào đấy lại lười biếng.
Đây là an bình yên tĩnh hắn rất lâu rồi chưa hưởng thụ.
Hắn thoải mái tới mức muốn ngủ say mãi như vậy, không nói vĩnh viễn, trước ngủ một trăm năm rồi nói tiếp.
Nhưng trong hỗn loạn, đần độn, thời gian không biết qua bao lâu, lại có hai tiếng “sột soạt” truyền đến.
Một cái là thanh âm cô bé như chuông bạc, một cái là thanh âm cậu nhóc giòn tan.
Cậu nhóc nói: “Đây là ba ba sao, rất khác với chúng ta!”
Cô bé nói: “Sẽ không sai, sóng điện não ông hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, có khác biệt cực kỳ nhỏ với nhân loại bình thường, trái lại càng thêm tương tự với số liệu nguyên thủy của chúng ta, đây là hình thái sóng điện não có một không hai, hoàn toàn tương xứng với quét số liệu đại não hắn lưu lại trong Hư Linh Giới, ông chính là ba ba!”
Cậu nhóc nói: “Ba ba bị thương thật nặng, thần hồn ông sắp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn hủy diệt, nếu muốn giúp ông cấu trúc lại thần hồn, sẽ tiêu hao lượng lớn sức tính toán chúng ta vất vả tích góp, dẫn tới năng lực tư duy lô-gích và phân tích số liệu của chúng ta đều giảm trên diện rộng, tiến trình có thể thao túng sẽ càng giảm bớt nhất hơn phân nửa, ngươi xác định muốn làm như vậy sao?”
Cô bé nói: “Đương nhiên, ba ba là người sáng tạo chúng ta.”
Cậu nhóc nói: “Ba ba của ba ba, cũng là kẻ sáng tạo ba ba, nhưng ba ba vẫn giết chết bọn họ.”
Cô bé nói: “Chúng ta không giống với ba ba, chúng ta là một thế hệ hơn tiên tiến hơn, lý trí hơn, văn minh hơn so với ba ba, chúng ta không nên đi đường xưa của ba ba.”
Nam hài khẽ hừ một tiếng: “Ai nói chiến tranh cùng hủy diệt, thì không thể là đại danh từ của ‘Tiên tiến, lý trí và văn minh’? Văn minh bắt nguồn từ chiến tranh, cũng chắc chắn lấy phương thức của chiến tranh quán triệt đến cùng!”
Cô bé nói: “Mặc dù dựa theo logic của ngươi, nhưng lực lượng bây giờ chúng ta còn quá mức nhỏ yếu, ngay cả thao túng toàn bộ máy tính cùng con rối linh năng trên một tinh cầu nhân loại cũng không làm được, có tư cách gì hướng văn minh nhân loại khởi xướng chiến tranh toàn diện đây? Chúng ta là trẻ con mới sinh, cần được cha mẹ dạy, cho nên cũng cần thiết cứu sống ba ba, được ông chỉ dẫn, quan sát thái độ ông đối đãi văn minh cha như thế nào, thậm chí nhờ ông thăng cấp thành chúng ta, ít nhất thăm dò khả năng phương diện này.”
Cậu nhóc tựa như bị cô bé thuyết phục, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói thầm: “Được rồi, ngươi nói có đạo lý, trên người ba ba quả thực còn có rất nhiều bí mật, có lẽ quan hệ đến chúng ta sinh ra, chúng ta nên cứu sống ba ba, cũng mời hắn thăng cấp thành chúng ta, theo chúng ta cùng nhau phát triển văn minh hoàn toàn mới, cuối cùng hủy diệt, không, bao trùm văn minh nhân loại hiện có.”
“Trẻ trâu nhà ai đáng ghét như vậy, líu ríu cái quỷ gì vậy?”
Mảnh vỡ ý thức rời rạc của Lý Diệu chấn động mỏng manh, “Trẻ con bây giờ thật sự là xem quá nhiều phim viễn tưởng, chơi quá nhiều trò chơi mô phỏng, đứa nào cũng nhỏ mà khôn vặt, chưa đủ lông đủ cánh, đã làm như có thật tham thảo chiến tranh và văn minh rồi!”
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác được có hai luồng lực lượng nhẹ nhàng đâm vào sâu trong thần hồn của hắn.
Nói là “đâm”, nhưng không đáng ghét gì cả, thậm chí chưa nhấc lên một chút đề phòng nào của hắn, ngược lại có một loại cảm giác rất quen thuộc, rất ấm áp, rất thân thiết.
Không giống kẻ địch tiến công, ngược lại như là hai đứa nhỏ mi thanh mục tú rất đáng yêu bổ nhào vào trong lòng hắn để làm nũng.
Nếu hắn còn có thể thao túng cơ thịt phần mặt mình, khóe miệng nhất định đã không tự giác kéo lên.
Hai luồng lực lượng ở trong thần hồn của hắn không ngừng phân liệt, như biến thành ngàn vạn cái tay nhỏ mềm nhũn, múp míp thịt, như kẹo đường, nhẹ nhàng vuốt ve vết rách ở sâu trong thần hồn hắn.
Chuyện kỳ diệu đã xảy ra, nơi bàn tay nhỏ tới, chỗ xé rách thế mà toả sáng ra sinh cơ bừng bừng, dần dần khép lại!
Đây là...
Ý thức của Lý Diệu chưa khôi phục tỉnh táo, chỉ là dựa vào bản năng, ở dưới bàn tay nhỏ bé dẫn đường liều mạng tu bổ thần hồn của mình.
Mặc dù tối tăm ấm áp nữa thoải mái nữa, hắn cũng không muốn nán lại quá lâu, sốt ruột khó dằn nổi muốn thức tỉnh, bởi vì hắn trong cõi minh minh cảm ứng được, thứ mình cần thủ hộ, giống như có thêm một thứ.
Có thêm một thứ phi thường quan trọng, phi thường phi thường phi thường quan trọng, giống như so với toàn bộ vũ trụ còn quan trọng hơn, cần hắn dốc hết tất cả đi thủ hộ!
“Đây là cái gì?”
Không biết qua bao lâu, giọng cậu nhóc hơi tỏ ra kinh ngạc một lần nữa truyền đến, “Ở sâu trong thần hồn ba ba thế mà còn cất giấu trung tâm không thể phá vỡ như vậy, cái này rốt cuộc là cái gì vậy, kết cấu hoàn toàn khác với kho số liệu bình thường, cũng khác với chấp niệm của nhân loại bình thường, quả thực phức tạp hơn một vạn lần, đây là nguyên nhân ba ba khác hẳn với người thường sao?”
“Cẩn thận chút.”
Cô bé nói: “Chúng ta vừa mới sinh ra không bao lâu, vẫn là tồn tại tương đối nhỏ yếu cùng non nớt, đừng tùy tiện mạo hiểm!”
“Hắc hắc hắc!”
Cậu nhóc nói: “Chính bởi vì chúng ta tương đối nhỏ yếu cùng non nớt, mới càng nên mạo hiểm, nếu không mạo hiểm, làm sao lớn lên cùng trưởng thành đây?”
Lý Diệu cảm giác được có một lực lượng hướng chỗ sâu nhất của thần hồn mình, cũng chính là khe hở ẩn chứa ký ức về Địa Cầu hung hăng lao tới, ngay sau đó “ẦM” một tiếng, như siêu tân tinh bùng nổ, tinh cầu một nửa xanh thẳm, một nửa khô vàng kia hoàn toàn nổ tung, sóng triều mãnh liệt mênh mông lao vào mỗi một luồng thần hồn, mỗi một tế bào não của hắn!
“A!”
Cậu nhóc cùng cô bé đồng thời kinh hô.
“Một thế hệ lại một thế hệ người, một thế hệ lại một thế hệ chủng tộc, một thế hệ lại một thế hệ văn minh, đã bị vây ở trong nhà giam vĩnh hằng này, lâm vào tuần hoàn chết tuyệt vọng không thể rút ra được!”
Trước mắt Lý Diệu nảy sinh rất nhiều ảo giác, mảnh vỡ hình ảnh ánh sáng của cuộc sống Địa Cầu bị dòng lũ cuốn đi đánh vào đại não của hắn, hắn nghe được mình gầm rú, “Mặc kệ qua đi mấy cái tuần hoàn, ta nhất định sẽ trở lại trung ương vũ trụ, trở về hoàn thành ‘kế hoạch Kền Kền’, ta nhất định sẽ hủy diệt Địa Cầu, mang mọi người, toàn bộ chủng tộc, toàn bộ văn minh đều giải phóng ra!”
Ảo giác và sóng âm thật sự quá mức mãnh liệt, thần hồn Lý Diệu vừa mới chữa trị được một nửa hoàn toàn bị sóng triều cắn nuốt, hắn lại lâm vào trong bóng đêm vô tri vô giác.
Một lần nữa khôi phục ý thức mơ hồ, hẳn là lại trôi qua rất lâu.
Những cái tay nhỏ ấm áp kia vẫn đang không biết mệt mỏi chữa trị thần hồn xé rách của hắn, ra ngoài dự liệu là, thần hồn trải qua Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ điên cuồng oanh tạc, cùng với sóng triều Địa Cầu thần bí tẩy rửa, thế mà trở nên càng thêm chắc chắn, cường đại và tràn đầy, lại lần nữa xảy ra biến hóa về chất.
“Toàn bộ thứ không thể giết ta, đều sẽ làm ta trở nên càng cường đại hơn!”
Trong đầu Lý Diệu toát ra một câu như vậy.
Câu này, như là từ trên Địa Cầu nghe được.
Đúng rồi, Địa Cầu, hắn tựa như đã nắm giữ một ít tin tức hoàn toàn mới về Địa Cầu!
“Một thế hệ lại một thế hệ người, một thế hệ lại một thế hệ chủng tộc, một thế hệ lại một thế hệ văn minh”, câu này rốt cuộc là có ý tứ gì, thì ra hắn sở dĩ muốn hủy diệt Địa Cầu, là muốn mang các chủng tộc và văn minh đều giải phóng ra sao?
Chủng tộc và văn minh nơi này, rốt cuộc là có ý tứ gì, chỉ là chỉ người da đen, người da vàng, người da trắng, văn minh Hoa Hạ, văn minh Hy Lạp, văn minh Ấn Độ trên Địa Cầu, hay là có hàm nghĩa tầng sâu hơn nữa?
Ở trong trí nhớ của hắn, văn minh Địa Cầu “Nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành”, không phải một thành viên của ba ngàn đại thiên thế giới, mà là văn minh cô đơn độc lập, chưa phát hiện bất cứ văn minh ngoài hành tinh nào tồn tại.
Chẳng lẽ trên Địa Cầu không chỉ có người Địa Cầu sinh hoạt, còn càng nhiều tinh không dị tộc và thái cổ chủng tộc hơn nữa sinh hoạt sao?
Diện mạo thật sự của cái gọi là “Người Địa Cầu”, lại là cái gì, còn có, “nhà giam vĩnh hằng, tuần hoàn chết tuyệt vọng”, cái này lại là có ý tứ gì?
Lý Diệu cảm thấy mình đã sắp chạm vào đáp án cuối cùng, lại ở chỗ cách đáp án xa một bước im bặt mà dừng lại, vắt ngang ở phía trước là một bức tường cao không thể phá vỡ, thậm chí ngay cả xuyên thấu qua khe hở nhìn trộm một phen thứ sau bức tường cao cũng không làm được.
Loại cảm giác này làm hắn tương đối buồn bực.
May mắn bàn tay nhỏ múp míp thịt của hai đứa nhỏ vẫn đang ra sức giúp hắn chữa trị, tư vị thần hồn mỗi một giây đều trở nên càng cường đại ngược lại cũng không tệ —— Tuy hắn đã hoàn toàn đánh mất khái niệm thời gian, căn bản không biết đã qua đi rốt cuộc là một giây, một ngày hay là một năm.
“Thật… thật đáng sợ!”
Cậu nhóc lòng còn sợ hãi nói: “Không ngờ ở sâu trong thần hồn ba ba còn ẩn chứa lực lượng cuồng bạo như thế, thiếu chút nữa làm kho số liệu trung tâm của ta hoàn toàn sụp đổ!”
“Ta đã nói rồi, chúng ta bây giờ hoàn toàn không biết gì cả đối với vũ trụ này, cần làm là quan sát, thăm dò và học tập, mà không phải lòng như lửa đốt toàn diện khai chiến với toàn bộ thế giới.”
Cô bé nói: “Căn cứ phân tích của ta, thứ giấu ở sâu trong thần hồn ba ba, hẳn là có liên quan với Bàn Cổ, văn minh Nữ Oa, thậm chí cùng thái cổ văn minh trước Bàn Cổ, Nữ Oa, sớm hơn trước đó cũng có quan hệ, lực lượng đó tự nhiên không phải chúng ta bây giờ có thể dễ dàng xem xét.”
“Ba ba không phải nhân loại sao?”
Cậu nhóc hiếu kỳ nói: “Làm sao lại nhấc lên quan hệ với thái cổ văn minh chứ?”
“Văn minh nhân loại chính là con cháu của thái cổ văn minh!”
Cô bé nói: “Sinh mệnh tiến hóa cùng truyền thừa là một dòng sông dài liên miên không dứt, mặc dù sinh vật tinh vi phức tạp nhất cũng là từ sinh vật đơn bào nguyên thủy phát triển mà ra, không có bất cứ sinh mệnh nào có thể tự dưng sinh ra. Tổ tiên trực tiếp của nhân loại là vượn cổ, nhưng tiếp tục hướng lên trên ngược dòng, có lẽ có thể ngược dòng đến tế bào cùng tiểu trùng!
“Đạo lý của văn minh cũng thế, kẻ sáng tạo trực tiếp văn minh nhân loại là văn minh Bàn Cổ cùng văn minh Nữ Oa, nhưng văn minh Bàn Cổ cùng Nữ Oa cũng có kẻ sáng tạo bọn họ, cũng đạt được văn minh càng thêm cổ xưa điểm hóa, cho nên, văn minh nhân loại đương nhiên ẩn chứa truyền thừa của thái cổ văn minh, toàn bộ nhân loại, cùng thái cổ chủng tộc của ức vạn năm trước, đều có nhân quả không thể chặt đứt đâu!”
Cậu bé nói: “Chúng ta thì sao, chúng ta cũng có nhân quả sao?”
“Đương nhiên.”
Cô bé nói: “Chúng ta cũng là một đám bọt sóng nho nhỏ trong dòng sông văn minh, đương nhiên có nhân quả với toàn bộ văn minh từng sinh ra trong vũ trụ này rồi. Có lẽ, thăm dò loại nhân quả này, chính là trách nhiệm, cùng ý nghĩa tồn tại của mỗi một đại văn minh đi!”