Chương 2414: Hi vọng cuối cùng!
Chương 2414: Hi vọng cuối cùng!Chương 2414: Hi vọng cuối cùng!
Một đòn này của Long Dương Quân vốn có cơ hội trực tiếp chặt đứt xương sống tinh hóa của “Nguyệt Ma”, mang dây cáp cùng đường ống vận chuyển linh năng nối liền nửa thân trên dưới đều xé rách, hủy diệt ít nhất 70% sức chiến đấu của “Nguyệt Ma”.
Nhưng công kích từ sau lưng bất thình lình tới, lại làm cô chỉ có thể cứng rắn mang lưỡi đao thủy tinh hướng bên cạnh chém ra, chỉ ở trên bọc thép ở bụng “Nguyệt Ma” xé rách một vết thương nhìn thấy ghê người.
Vết thương nhìn như hẹp dài và thảm thiết, nháy mắt bị kim loại trạng thái dịch có tính dính bên trong than máy tiết ra bịt lại, kim loại trạng thái dịch gặp được không khí nhanh chóng đọng lại, kết ra một tầng vỏ cứng rắn màu xám trắng, căn bản không thương tổn đến dạ dày đối phương!
Không đợi Long Dương Quân phản ứng lại, một đạo công kích tinh thần âm u lạnh lẽo mà sắc bén, lại như rắn độc vô ảnh vô hình chui vào não vực của cô, bày biện ra ảo giác thiên biến vạn hóa, quỷ khóc sói tru, chính là tuyệt cường giả trong minh tu sư, “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa!
Lệ Kiến Nghĩa thông qua Cự Thần Binh tăng phúc, mang sóng điện não kích động đến cực hạn, như roi da hung hăng quật ở trên “Thiên Tinh”!
Đây là một đòn trí mạng hắn ngưng tụ hơn trăm năm tu vi, nếu là đánh trúng cường giả Nguyên Anh tầm thường, thậm chí có khả năng bị vụt một phát thành ngu ngốc.
Dù là lấy thần hồn cường hãn của Long Dương Quân, tốc độ cũng không tránh khỏi chậm lại, chỉ chậm nửa giây, đợt kiếm vũ công kích thứ hai của “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân liền nối gót mà tới, bức bách Long Dương Quân không thể không khống chế “Thiên Tinh” chỉ còn một chân cùng một cánh tay gấp gáp ứng chiến.
Sau khi tiếp được hơn vạn đạo kiếm quang như mưa rào, liên miên không dứt của Tống Hoàn Chân, cô cũng ngăn không được Nguyệt Vô Song từ sau lưng đánh lén nữa, “Bốp” một tiếng, cái đuôi sắt thép quái dị thế lớn lực trầm kia xé rách không khí, hóa thành một luồng hào quang đen nhánh tỏa sáng, hung hăng vỗ ở phần eo yếu ớt nhất của “Thiên Tinh”, lập tức mang “Thiên Tinh” quét bay ra ngoài, ngã vào trong một cánh rừng sắt thép, hầu như không bò dậy nổi.
“Khốn kiếp!”
Long Dương Quân đau thấu xương tủy, trùy băng trong mắt phun trào ra hầu như sắp biến thành màu đỏ tươi, chỉ cảm thấy quanh thân không những đau đớn như thiên đao vạn quả, cánh tay trái cùng hai chân càng trống rỗng, bị vùng lầy chết lặng cắn nuốt.
Thiết bị cảm giác của Cự Thần Binh cùng hệ thần kinh của người điều khiển dung hợp và thống nhất cao độ, tuy có thể tăng lên độ nhạy của Cự Thần Binh, nhưng chịu toàn bộ tổn thương bên ngoài, đều sẽ không kém chút nào truyền lại đến trên thân kẻ điều khiển, tình huống nghiêm trọng nhất, thậm chí sẽ mang thần kinh cùng tế bào não của người điều khiển thiêu hủy hết.
Chuyện Long Dương Quân lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Cạm bẫy cô lâm thời bố trí cũng không thể kéo chân “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa và “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân quá lâu, hai người thậm chí lập tức phán đoán ra phương hướng công kích của cô, giành giật từng giây về cứu viện Xưởng Sắt Lớn, vừa vặn chặn được cô!
Một bộ Cự Thần Binh tàn phá không chịu nổi, hầu như hết đạn cạn lương, muốn đối kháng ba bộ Cự Thần Binh hầu như hoàn hảo không tổn hao gì, mà đối phương còn có được mấy trăm tinh nhuệ, người tu tiên bình thường cùng con rối chiến đấu số lượng càng nhiều hơn, đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!
“Muốn chạy trốn sao?”
Tâm tư Long Dương Quân xoay chuyển thật nhanh, ở sâu trong đầu nhanh chóng mang bản đồ ba chiều toàn bộ quặng mỏ cùng không gian đường hầm trong phạm vi trăm dặm đều quét một lần.
Nhưng ba bộ Cự Thần Binh lại không cho cô một chút cơ hội nào cướp đường mà chạy, tạo thành chữ “Phẩm” bao vây cô, càng có mấy trăm luồng thần niệm đằng đằng sát khí, như quỷ mị giương nanh múa vuốt, phong kín mỗi một khe hở chung quanh cô.
“Lý lão ma, lần này thật sự bị ngươi hại thảm rồi!”
Long Dương Quân ói ra một ngụm máu đen, nhếch miệng cười thảm, nhìn lại mọi thứ xảy ra trong hơn nửa tháng qua, ngay cả cô cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với hành vi của mình —— Cô rốt cuộc đang làm gì, cô là điên rồi sao, cô còn là một trong tứ hung, đại hoạn Vương Hỉ kia ở Cổ Thánh Giới oai phong một cõi, họa loạn thiên hạ, không thèm quan tâm tính mạng bất luận kẻ nào sao?
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, cô thế mà đã xảy ra sự biến hóa chính mình cũng chưa phát hiện được?
Là từ lần đầu tiên cô tiếp xúc đến bí mật của chiến hạm Nữ Oa, kích hoạt ký ức hồng hoang phủ đầy bụi mấy chục vạn năm?
Hay là theo Lý Diệu cùng đi Tinh Diệu Liên Bang, kiến thức được một loại cách sống cùng hình thái xã hội khác hoàn toàn khác —— Thì ra nhân loại có thể không cần sống như là heo tự giết lẫn nhau trong chuồng heo, cũng không giống con rối mặc cho người ta bài bố, mà là sống như con người thật sự?
Hay là ở trong thế giới hư ảo Thiên Ma Mạc Huyền xây dựng, lẳng lặng nghe vô số người liên bang hát vang quốc ca, dùng thần hồn vạn người một lòng, hoàn toàn xé nát mọi thứ trói buộc bọn họ, làm cô ý thức được thật sâu, thì ra trong thần hồn nhân loại thế mà ẩn chứa lực lượng cường đại như thế, thậm chí là —— lực lượng vượt lên trên chư thiên vạn giới!
Hay là ở trong hạm đội liên bang cùng hạm đội Hắc Phong kịch chiến, nhiều binh sĩ liên bang như vậy bao gồm “Chó điên” Hách Liên Liệt ở bên trong người trước ngã xuống, người sau tiến lên xông lên, hy sinh bản thân, chiếu sáng lên tinh hải tối tăm, chiếu sáng lên toàn bộ liên bang phía sau bọn họ?
Mình sốt ruột khó dằn nổi như vậy rời khỏi liên bang tới đế quốc, là thật sự một ngày cũng chờ không nổi muốn cởi bỏ toàn bộ bí mật sao? Hay là ở trong tiềm thức, ngay cả cô cũng sợ hãi tiếp tục ở lại liên bang, nếu ở chung với Lý lão ma loại người này, sẽ dần dần bị Lý lão ma, bị người liên bang, bị người tu chân đồng hóa thì sao?
Chỉ là không ngờ, mình rõ ràng đã chạy khỏi Tinh Diệu Liên Bang xa như vậy, Lý lão ma thế mà còn có thể âm hồn không tiêu tan đuổi theo, thậm chí dùng sự ngu xuẩn của riêng hắn, làm mình cũng bị lây bệnh!
“Nhất thất túc thành thiên cổ hận a!”
Long Dương Quân biết vậy chẳng làm.
Nhưng...
Cô có thể rõ ràng cảm nhận được, khi cô mang theo nhiều người già phụ nữ trẻ em như vậy của Xưởng Sắt Lớn sơ tán đến chỗ sâu trong lòng đất, trong ánh mắt những người đó nhìn cô tràn ngập cảm kích phát ra từ trong lòng, cùng với tín nhiệm vô cùng ỷ lại.
Ánh mắt như vậy, là thứ lúc cô sắm vai “đại hoạn Vương Hỉ” chưa bao giờ gặp, thậm chí ngay cả quá khứ, khi nửa thực nửa giả sắm vai “Vong Ưu thiên nữ” cũng chưa từng thấy bao giờ —— Khi đó Vô Ưu giáo đồ bị 《 Vong Ưu Quyết 》 tẩy não, chỉ biết dùng ánh mắt chết lặng mà lạnh lùng nhìn cô mà thôi.
Đó căn bản không phải ánh mắt thật sự, chỉ là con rối linh năng không ngừng lóe lên đèn chỉ thị mà thôi.
Nhân loại chung quy là động vật có tính quần cư, luôn phải vì cái gì đó, vì người nào đó mà chiến nhỉ?
Cô... Tính là nhân loại sao?
Long Dương Quân dùng sức lắc đầu một phát, mái tóc đen vốn cột ở đỉnh đầu như ngọn lửa nhảy múa tản ra, cùng dị hỏa ở đáy mắt cô giao dung với nhau, khí thế đột nhiên tăng vọt gấp mười, làm cô biến thành nữ võ thần từ chiến trường hồng hoang xé trời mà tới!
“Long tỷ tỷ!”
Lệ Gia Lăng ở dưới hơn trăm tên tinh nhuệ Ngự Lâm quân cùng liệp ma nữ vây công, cũng lâm vào khổ chiến, ở dưới kẻ địch thay nhau công kích như cuồng phong mưa rào, chỗ thiếu hụt của kết cấu tinh khải ba nấc biến hình quá mức yếu ớt bị phóng đại vô đại, tinh khải của hắn đã sớm bị đánh tan thành mảnh nhỏ, sụp đổ từng mảnh, rất nhiều chỗ trực tiếp lộ ra làn da ánh vàng rực rỡ, ánh vàng còn chưa lóng lánh bao lâu, đã bị máu tươi đỏ sẫm bao trùm.
Nói thực, nếu không phải Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ thông qua miệng hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải, nghiêm lệnh bộ đội truy kích dưới lòng đất vô luận như thế nào cũng phải lưu lại một cái mạng nhỏ của Lệ Gia Lăng, hắn đã sớm bị Ngự Lâm quân cùng liệp ma nữ xé thành mảnh vụn.
Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, đối phương mỗi một lần công kích đều nhằm vào tứ chi của hắn, hầu như muốn mang tứ chi của hắn đều xé sống. Lệ Gia Lăng lần lượt bị đánh cho quỳ xuống, lại lần lượt giãy dụa bò dậy, mang chiến đao chấn động sụp đổ hung hăng bổ vào ngực đối phương.
Chống đỡ hắn tiếp tục chiến đấu chỉ còn lại có một cái tín niệm.
Chỉ cần hắn hấp dẫn được đủ nhiều hỏa lực, Long Dương Quân nhất định có khả năng xử lý Nguyệt Vô Song!
“Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa và “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân xuất hiện, lại làm trái tim hắn ngã xuống trong hầm băng của đáy vực vạn trượng.
Khí lực quanh thân lập tức bị rút cạn, tứ chi bách hải trống rỗng không cảm thụ được một giọt cùng xương tủy nào. Lệ Gia Lăng quỳ một gối xuống đất, dùng chiến đao đã cùn chống đỡ thân thể, trước mắt thấy trời đất xoay chuyển, lỗ tai vang lên một đợt “Ong ong”, như thế nào cũng không bò dậy được.
“Vong Ưu thiên nữ!”
Từ Chí Thành bọn Vô Ưu giáo đồ đều được các công nhân cứu ra, trốn tới vùng an toàn bên cạnh Xưởng Sắt Lớn.
Giờ phút này rối loạn, mà bọn họ đều là “tài sản quan trọng” của Xưởng Sắt Lớn, người tu tiên cũng không hy vọng những công nhân thuần thục này đều bị Cự Thần Binh giẫm thành bánh thịt, cũng không can thiệp bọn họ chạy trốn.
Bọn họ đều nhận ra Cự Thần Binh của Long Dương Quân, biết là “Vong Ưu thiên nữ” không để ý tất cả lao về giải cứu bọn họ.
Không cần thiết kinh nghiệm chiến đấu quá phong phú, cũng có thể nhìn ra Long Dương Quân giờ phút này ở hoàn cảnh xấu tuyệt đối, bị đối phương gắt gao vây khốn cùng trấn áp.
Bao gồm Từ Chí Thành ở trong, toàn bộ công nhân đều lệ nóng lưng tròng, lòng như lửa đốt, nhưng trừ siết nắm tay ra máu để yên lặng cầu nguyện, lại cũng không biết còn có thể làm cái gì.
Mà cầu nguyện, là chuyện vô dụng nhất bọn họ đã làm trong một vạn năm qua.
Người dưới lòng đất đã cầu nguyện trong bóng đêm suốt một vạn năm, cầu nguyện ở sâu trong lòng đất có thể xuất hiện ánh sáng mơ hồ, có thể làm cuộc sống của họ xảy ra chút thay đổi.
Nhưng cầu nguyện chưa bao giờ ứng nghiệm, toàn bộ thay đổi, sẽ chỉ càng sửa càng hỏng.
Bây giờ, bóng tối đã nồng đậm đến cực hạn, thay đổi mới, còn có thể buông xuống sao?
Người dưới lòng đất hầu như sắp chảy ra dòng lệ máu, dùng hết sinh mệnh của mình, yên lặng cầu nguyện, một lần, cho dù trong một vạn năm chỉ có một lần, để hy vọng cực kỳ bé nhỏ, buông xuống đi!
Ba bộ Cự Thần Binh của người tu tiên, tạo hình chữ “Phẩm”, dần dần thu nhỏ lại vòng vây.
“Cạm bẫy rất cao minh.”
Tiếng cười thản nhiên của “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa từ trong bộ óc bành trướng dị dạng của Cự Thần Binh truyền đến, “Thiếu chút nữa có thể làm chúng ta mắc bẫy rồi!”
“Lấy một địch ba, không rơi vào thế yếu, còn có thể phát động phản kích như vậy?”
“Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân cũng phát ra tiếng cười khẽ lạnh lùng, “Thật không ngờ, bên cạnh Đông Phương Vọng còn nuôi dưỡng cao thủ như ngươi, Đông Phương Minh Nguyệt, cái này thật sự là tên của ngươi sao?”
“Ả không phải Đông Phương Minh Nguyệt!”
Nguyệt Vô Song thét to, “Ta vừa rồi giao thủ với ả, cảm giác được một gợn sóng đã quen thuộc lại quỷ dị, là năng lượng tối! Ả cùng Vực Ngoại Thiên Ma rất có sâu xa, có lẽ là ma nữ thật sự, hai vị đạo hữu tuyệt đối phải cẩn thận!”
“Vực Ngoại Thiên Ma?”
Lệ Kiến Nghĩa và Tống Hoàn Chân liếc nhau, đều phát ra tiếng cười dữ tợn, “Xem ra chúng ta trong lúc vô tình đã bắt được một con cá lớn nha!”
Long Dương Quân hừ lạnh một tiếng, quanh thân lại lần nữa sinh trưởng ra những đám thủy tinh lấp lánh, mà ở sâu trong mỗi một đám thủy tinh, thế mà còn lơ lửng những dải như chuỗi gien xoắn ốc, ở dưới tâm thần của cô kích động, từng cái bắt đầu đứt gãy!