Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1101 - Chương 1101: Bảo Vật (38/50)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1101: Bảo vật (38/50)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Nhưng nếu còn chưa vẫn lạc, hẳn bọn họ đã là bá chủ một phương!”

Lục Thần gật đầu, dù sao hắn cũng không biết ai là bá chủ một phương, nói với hắn thì hắn cũng không nhận ra.

“Mà ngươi, vậy mà một mình ngươi lại có thể phá vỡ tám kỷ lục! Quá khó tin!”

“Từ khi ngươi tiến vào Cửu Thiên, có phải ngươi còn chưa lựa chọn chức nghiệp không?”

Lục Thần gật đầu, “Chưa chọn.”

“Ta đã nói rồi, nếu ngươi lựa chọn chức nghiệp từ đầu, vậy về sau ắt sẽ phát triển theo yêu cầu thuộc tính của nghề nghiệp chính. Cứ vậy, đánh tầm xa rất khó có thể am hiểu cận chiến, mà pháp thuật thì sẽ không tốn công học quyền cước… Mà chính vì ngươi không lựa chọn chức nghiệp từ đầu, cho nên càng về sau, ngươi lại càng có vô hạn khả năng.”

“Đúng rồi, hiện tại ngươi thêm điểm là phân phối đồng đều sao?”

Lục Thần gật đầu, “Đúng là chia điểm bình quân. Ta cũng muốn thêm một hạng mục đến mức tận cùng, nhưng đối với ta thuộc tính nào cũng quan trọng, ta không thể nào chỉ tăng thêm một hai thuộc tính.”

“Ừm, chắc chắn phải vậy, dù sao ngươi cũng là người toàn chức nghiệp.” Với tư cách là người sáng lập Luyện Tâm viện, người này cũng rất hăng hái khi nói tới chuyện thêm điểm, còn khiến người ta cảm thấy lão hơi thích lên mặt dạy đời.

“Kể ra, tuy người toàn chức nghiệp có tiềm lực vô cùng, nhưng đối với bọn họ, giai đoạn đầu bọn họ phải gặp độ khó cao hơn người thường gấp trăm lần! Hơn nữa cho dù đến cuối cùng, nếu người toàn chức nghiệp không thể tăng mỗi lĩnh vực lên tới đỉnh cấp, vậy bọn họ sẽ biến từ mạnh nhất thành bình thường nhất!”

“Mà ngươi, hình như ngươi có thể tới cực hạn thật!”

Lục Thần được viện trưởng khen lâu như vậy cũng thấy ngượng ngùng, chẳng qua hắn cũng không quan tâm tới những thứ này mà thử hỏi dò xét, “Vậy lão viện trưởng, phần thưởng của ta…”

“Khen thưởng? Đương nhiên là có thể có!”

Lục Thần thở phào một hơi thật dài, cả người đều thấy thoải mái.

“Thế nhưng… Tiểu Cuồng, cái kia, thật ra lúc trước ta còn chưa nói rõ với ngươi.”

Lục Thần vừa nghe thấy lời này, đột nhiên có dự cảm xấu.

“Trước đây trong Thần Ma Chi Chiến, trên dưới Luyện Tâm viện hỗ trợ Chiến Thần thất quốc ngăn địch, đã trở thành mối họa của đại quân Ma thú, sau đó bị diệt môn! Lúc đó mấy bảo địa giấu Kiếm Các, Tàng Kinh Các đều bị hủy diệt, chỉ có Tàng Bảo Các này nhờ ta liều mạng mới bảo vệ được.”

“Thế nhưng thứ nhất là vì trải qua một thời gian dài chiến loạn khiến Tàng Bảo Các của chúng ta gần như trống rỗng. Lúc đó chúng ta đã giảm yêu cầu kiểm tra, cố gắng phân bảo vật ra. Thứ hai là một số bảo vật quan trọng đều đã được chúng ta sai người dời đi. Thứ ba, lúc đó tầng dưới chót Tàng Bảo Các đã bị hủy, chỉ còn lại tầng này, cho nên…”

“Cho nên gì?”

“Cho nên nếu ta nhớ không nhầm, thì ở đây chỉ còn lại một bảo vật không có ích gì.”

“A? Chẳng trách ngươi nói chỉ có thể cho ta lĩnh một bảo vật. Thì ra là vì bên trong chỉ còn lại một món? Còn là thứ thừa lại sau khi trải qua nhiều lần lựa chọn?” Lục Thần thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, “Viện trưởng, ta từ thật xa tới đây mà ngươi lại hố ta như vậy…”

“Cũng không tính là hố, bảo vật mà, cho dù có vô dụng thì nó vẫn là bảo vật. Hơn nữa đối với chúng ta, bảo vật này vô dụng, nhưng đối với ngươi lại đúng là được thiết kế theo số đo của bản thân!” Giọng nói của lão viện trưởng đã có phần run rẩy.

“Thậm chí ta còn cảm thấy, ý nghĩa khiến ta còn sống tới bây giờ chính là vì bảo vệ món bảo vật này, để nó tìm được chủ nhân chân chính của mình!”

“Ngài đừng nói chuyện kiểu bí ẩn khó nắm bắt như vậy có được không? Ngài nói như vậy sẽ kéo giá trị kỳ vọng của ta lên thật cao.” Lục Thần luôn cảm thấy lão viện trưởng càng ngày càng không đáng tin cậy.

“Ngươi tiến vào xem bảo bối đi.”

Lục Thần lắc đầu, không tình nguyện đi về phía cửa đá. Hắn đẩy nhẹ một cái, cửa Tàng Bảo Các đã mở ra.

Thật ra bên trong chỉ có một căn phòng nhỏ, dựa theo cách nói của viện trưởng, dường như đây là tầng cao nhất của Tàng Bảo Các.

“Lão viện trưởng, không phải tầng cao nhất của Tàng Bảo Các nên chứa bảo vật quan trọng nhất sao? Vì sao ngài lại nói bảo vật này vô dụng?”

“Ngươi xem thì biết.”

Tàng Bảo Các cũng không lớn lắm, Lục Phàm vừa liếc mắt đã thấy được một tảng đá vô cùng quen mắt.

“Thiên Mệnh Thạch?” Trước đây, là Thiên Mệnh Thạch đã lựa chọn “Thần Ma Tam Biến” giống Lục Thần!

Xem ra dường như từ rất sớm trước đây, Luyện Tâm viện đã sớm có truyền thống dùng Thiên Mệnh Thạch trợ giúp các học viên lựa chọn khen thưởng.

“Ừm, thế nhưng nó đã mất sức sống.”

Thiên Mệnh Thạch không còn hào quang. Ở trước mặt Thiên Mệnh Thạch có đặt một hộp kim loại, hẳn là món bảo vật này.

Lục Thần đi tới mở hộp ra.

Một luồng khói đen lập tức tuồn ra từ trong hộp, chỉ chớp mắt đã bao trùm cả căn phòng.

Trong hộp thình lình đặt một quyển trục.

【 Thần Ma Cửu Biến tàn quyển · Quyển thứ bảy 】

Thấy mấy chữ này, Lục Thần chỉ cảm giác tim mình thiếu chút nữa ngừng đập!

Thần Ma Tam Biến xuất phát từ Luyện Tâm viện, không ngờ quyển thứ bảy cũng ở Luyện Tâm viện. Lục Thần bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Luyện Tâm viện là sự tồn tại như thế nào?

Mặc dù Thần Ma Cửu Biến tàn quyển rất quý giá, nhưng nếu không có mấy quyển trước đó, không có quyển thứ bảy, vậy đối với phần lớn người quyển này không có chút tác dụng nào.

Huống chi người có thể tu luyện Thần Ma Cửu Biến đã ít lại càng thêm ít. Cho dù có đặt Thần Ma Cửu Biến trọn vẹn trước mặt người bình thường, chỉ sợ hắn ta cũng không thể phát huy ra uy lực của Thần Ma Cửu Biến.

Nói như vậy, việc tàn quyển này được lưu giữ trong tầng cao nhất Tàng Bảo Các của Luyện Tâm viện viễn cổ, nhưng lại bị xưng là bảo vật vô dụng nhất cũng có chút đạo lý.

Dù thế nào đi nữa, tàn quyển này cũng quá quan trọng với Lục Thần, đây là thứ mà hắn vẫn luôn muốn tìm được.

“Thật đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, khi gặp được lại không tốn chút công phu.” Tay cầm quyển trục của Lục Thần đã hơi run rẩy.

“Cũng không thể tính là không tốn chút công phu nào. Ngươi cho rằng ai cũng có thể thông qua khảo hạch của Cửu Cực Trận sao?”

Bình Luận (0)
Comment