Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1102 - Chương 1102: Di Nguyện Của Lão Viện Trưởng (39/50)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1102: Di nguyện của lão viện trưởng (39/50)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Hiệu trưởng nói, “Đáng tiếc cho Cửu Cực Trận của ta…”

Lục Thần lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Cái kia, hiệu trưởng, thật xin lỗi.”

“Quên đi, hủy thì hủy đi, mấy ngàn năm qua nó đã khảo nghiệm rất nhiều học viên, hôm nay nó cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình, có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Giọng điệu của viện trưởng có phần tang thương.

“Đúng rồi Tiểu Cuồng, nói đi thì phải nói lại, ngươi đã là người toàn chức nghiệp, vậy thật ra biểu hiện của ngươi cũng không tốt.”

Lục Thần hơi không hiểu ý của hiệu trưởng, yên tĩnh lắng nghe câu tiếp theo.

“Thế nào? Cảm thấy ta nói không đúng sao? Chúng ta không nói tới chuyện tình huống của ngươi có hiếm thấy hay không. Nhưng ngươi đã là người toàn chức nghiệp, chúng ta cứ nói tới người toàn chức nghiệp đi! Ngươi nên nắm giữ toàn bộ kỹ năng nghề nghiệp, nhưng ngươi lại không có kỹ năng của Dự Ngôn Giả. Cho dù những kỹ năng nghề nghiệp khác của ngươi đều rất mạnh mẽ, nhưng ngươi vẫn có một điểm yếu. Bởi vậy ngươi không thể tính là người toàn chức nghiệp hợp cách.”

Lục Thần chớp mắt, dường như nói vậy cũng không sai.

“Tiểu Cuồng, ngươi tu luyện cấm thuật đệ nhất Cửu Thiên, còn tu luyện tới Thần Ma Lục Biến, điều này nói rõ ngươi là người kiên trì với suy nghĩ của mình. Cho nên ta đoán, hẳn ngươi không có hứng thú với nhánh Thần Dụ Giả của Dự Ngôn Giả, đúng không?”

Lục Thần gật đầu, “Đúng là không hứng thú lắm.”

“Vậy đối với một nhánh khác của Dự Ngôn Giả thì sao? Cũng chính là Pháp Sư nguyên tố.”

Lục Thần suy nghĩ một hồi rồi nói, “Trong chiến đấu, Pháp Sư nguyên tố cực kỳ mạnh mẽ. Ta có một người bạn là Pháp Sư Băng hệ, lúc tỷ thí với nàng, ta đã cảm nhận rõ sự mạnh mẽ của Pháp Sư nguyên tố. Chỉ có điều tiền bối, ngươi nói quá nhẹ nhàng rồi, không phải kỹ năng mạnh mẽ nào cũng được rải khắp, muốn nhặt là có.”

“Lại nói, lúc trước khi ta tới Thiên Trì kiểm tra lực tương tác của nguyên tố, hình như ta là người cách biệt nguyên tố.”

“Người cách biệt nguyên tố? Lúc đó ngươi kiểm tra nguyên tố gì?"

"Nguyên tố Lôi.”

“Hẳn khảo nghiệm nguyên tố Lôi không có sai sót gì, lẽ nào ngươi là người cách biệt nguyên tố thật?” Giọng nói kia bắt đầu rơi vào trầm tư, “Nếu vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của ngươi sau này…”

Lục Thần lại cảm thấy chẳng sao cả, “Thật ra cũng chẳng có gì, ta không sợ công kích nguyên tố của người khác.”

“Vì sao?” Giọng nói kia lập tức truy hỏi.

Lục Thần cũng nhất thời lỡ miệng, thế nhưng nghĩ tới có lẽ tàn phách này sẽ không hại mình, Lục Thần cũng nói thật, “Cái này… Ta có công kích nguyên tố Hỗn Độn.”

“Nguyên tố Hỗn Độn? Ngươi nói ngươi có công kích loại hình nguyên tố Hỗn Độn? Tối đa có thể chuyển hóa bao nhiêu?”

“Chuyển hóa trăm phần trăm.”

“Chuyển hóa trăm phần trăm! Ôi trời ơi! Chờ đã, nếu là chuyển hóa trăm phần trăm, như vậy nói cách khác linh đan của ngươi… Tiểu Cuồng, linh đan của ngươi là linh đan gì?”

Lục Thần phát hiện tính cách tò mò của lão hiệu trưởng thật sự thích hợp làm lý luận dạy học.

“Cái này…”

“Ai ya, ngươi nói mau lên, không cần lo lắng ta sẽ nói cho người khác biết. Thật ra khi khởi động Càn Khôn Cửu Cực Trận ta đã tiêu hao hết số linh khí còn lại, thời gian ta tồn tại sẽ không quá lâu. Đại khái cũng chỉ có mấy phút.”

Lục Thần sửng sốt một hồi, đột nhiên trong lòng căng thẳng.

Tiền bối sẽ tiêu tán ngay sao?

Vị quản ngục này sống trong Tàng Bảo Các mấy ngàn năm, nhưng đợi sau khi mình tới, hắn ta lại hao hết linh lực khởi động Càn Khôn Cửu Cực Trận… Hắn ta cũng giống Cửu Cực Trận, đã hoàn thành sứ mạng của bản thân.

Nếu không có tiền bối, sợ rằng dựa vào bản thân mình vĩnh viễn không thể nào tìm được Thần Ma Cửu Biến quyển thứ bảy… Tuy hắn ta không nhắm vào mình để khởi động Cửu Cực Trận, có lẽ bất cứ học viên nào trong Luyện Tâm viện tới hắn ta cũng có thể khởi động Cửu Cực Trận, nhưng đây là duyên phận.

Hết lần này tới lần khác, người tới lại là Lục Thần.

Điều này khiến hai người xa lạ không quen biết, vốn cách nhau tới mấy ngàn năm lại có liên hệ chặt chẽ với nhau.

Cho dù Lục Thần không hiểu rõ người sáng lập Luyện Tâm viện này, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra một người như vậy.

Một lão giả đã đặt hết toàn bộ tâm huyết vào Luyện Tâm viện, trong lúc Luyện Tâm viện đang phát triển lớn mạnh, đột nhiên bị Ma Thú xâm lấn.

Lão dẫn dắt học viên liên hợp với thất quốc cùng chống đỡ sự xâm lấn của Ma tộc.

Trước khi quyết chiến, hắn ta hạ độ khó kiểm tra xuống, tận lực phân phát bảo vật mình thu kiếm cả đời tới tay các học viên, chỉ lưu lại một quyển Thần Ma tàn quyển này. Lại vì không để nó rơi vào trong tay Ma Thú, lão tử chiến bảo vệ, cuối cùng vẫn lạc.

Trước khi lâm chung, lão lưu lại một tia hồn phách, chờ đợi tương lai gặp người hữu duyên lại mở ra đại môn Tàng Bảo Các của Luyện Tâm viện viễn cổ.

Còn nhớ rõ khi Lục Thần nghe nói hiện tại cũng có Luyện Tâm viện, lúc đó hắn ta im lặng hồi lâu. Cũng có lẽ người sáng lập Luyện Tâm viện bây giờ đã từng là đệ tử của lão…

Sau thời gian ở chung ngắn ngủi, Lục Thần có thể cảm nhận được, hẳn lúc lão còn sống lão là một vị cường giả được người đời tôn kính! Là thầy tốt bạn hiền!

“Tiền bối, ngài… Ta có thể rót linh khí vào thêm cho ngài.” Lục Thần nói.

Nghe thấy Lục Thần nói vậy, lão hiệu trưởng im lặng một lát, cuối cùng giọng điệu chậm lại, “Tiểu Cuồng, cảm ơn ý tốt của ngươi.”

“Ta đã chờ đợi ở đây mấy ngàn năm, vốn dĩ ta còn không biết mình đang hy vọng cái gì, nhưng hôm nay ta nhận được hai tin vui cực lớn.”

“Cửu Thiên ngày nay vẫn có sự tồn tại của Luyện Tâm viện, các ngươi còn đang dùng huy chương do ta thiết kế. Ngươi xem trên huy chương này, tạo hình hai tay nâng tinh cầu này là do ta tự tay thiết kế. Đây không phải là hy vọng sao?”

“Mặt khác, ta còn biết trong Luyện Tâm viện có một thiên tài! Là kỳ tài mà dù đặt ở thời đại của ta vẫn có thể phát ra tia sáng chói lóa!”

“Tiểu Cuồng, ta rất vui vẻ cũng rất cảm ơn vì ngươi có thể còn tồn tại, nhưng ta đã không còn ý nghĩa để tiếp tục tồn tại thêm nữa. Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng đã đạt được tâm nguyện, ta không còn gì tiếc nuối.”

Bình Luận (0)
Comment