Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1126 - Chương 1126: Lạc Dao Ra Tay (13/25)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1126: Lạc Dao ra tay (13/25)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Thần mỉm cười: "Không sao, ta sẽ bảo vệ bọn họ."

Mặc dù Lạc Dao lạnh nhạt, nhưng vẫn là bao trùm phụ thân, nữ nhi vào trong lá chắn linh lực.

"Đa tạ đại ân của hai vị, ta tên A Thiết, Tiểu Tuệ, nhanh chóng cám ơn hai vị ân nhân."

Lạc Dao vung tay chặn lại, vô tình từ chối hai người nói lời cảm ơn.

Lục Thần đang liên tục nghĩ về một vấn đề, hình như Viễn Cổ Thất Thần đang lần lượt trọng sinh, chẳng lẽ đây là một sự trùng hợp sao? Nhưng lại đều xảy ra sau khi mình mở ra linh mạch Thánh Sơn Thiên Trì?

Cục diện Ngũ Trọng Thiên giống như bắt đầu trở nên càng ngày càng phức tạp!

Nhiệm vụ ẩn Tiên cấp đáng chết... Đây là trực tiếp muốn phá vỡ thiên địa của một Trọng Thiên sao.

"Cha, chúng ta có thể chạy tới Khổng Tước thành trước Nguyệt Viên Chi Dạ không?" Tiểu Tuệ hỏi, "Nếu thật sự kéo dài tới Nguyệt Viên Chi Dạ, có phải chúng ta đều sẽ chết hay không?"

A Thiết nhìn sắc trời một chút, nhíu mày: "Đừng sợ Tiểu Tuệ, chỉ cần không gặp phải Ma Thú thì cũng có thể chạy tới kịp."

Nhưng A Thiết mới nói xong, đột nhiên đội ngũ phía trước có người quát to lên.

"Có Ma Thú!"

Lục Thần sợ hãi nhìn A Thiết: "Đại ca, ngươi có thể đừng nói chuyện được không!"

Lạc Dao nhíu chặt hai hàng lông mày: "Dù hắn không nói, Ma Thú cũng sẽ đến!"

Đám người Lục Thần ở sau cùng đội ngũ, trong cơn mưa to bàng bạc xung quanh có những bóng dáng mơ hồ đang đến gần.

"Là Vũ Giảo! Nhìn từ hình thể, chắc thực lực từ lục chuyển đến thất chuyển! Khoảng chừng ba bốn trăm con!" Lạc Dao đã thấy rõ kẻ địch.

Giảo, giống như chó, cả người có vằn báo, mọc sừng như trâu, nước mưa phác họa ra thân hình của bọn nó, đại khái khoảng mười mét.

Lục chuyển thất chuyển có nghĩa là phải giết sáu, bảy lần, mà mỗi một lần sống lại đều khiến thực lực của chúng nó tăng mạnh!

"Không phải Bát Mục Tranh?"

A Thiết hồi hộp nói: "Là thuộc hạ của nó! Thực lực của những Vũ Giảo này vốn rất khủng bố, hơn nữa còn là quần cư, nhưng trong quá khứ thường sẽ không vượt quá hai mươi, ba mươi con, đội ngũ phổ thông cũng có thể đối phó, nhưng hiện tại lại có nhiều như vậy!"

"Đội ngũ chúng ta vốn ít người... Lần này không thể chạy tới Khổng Tước thành trước Nguyệt Viên Chi Dạ được!"

Ba trăm bốn trăm con Vũ Giảo lục chuyển đến thất chuyển đã đủ để bao vây bọn họ!

Chiến đấu hết sức căng thẳng, đoàn đội bốn phía đã va chạm với rất nhiều Vũ Giảo.

Âm thanh Hồn Thể Hợp Nhất không ngừng vang lên, các loại kỹ năng, những tiếng quát tháo trong mưa to bàng bạc tạo thành một loại ầm ĩ mơ hồ.

Đối với những cao thủ này, độ khó của Vũ Giảo ở trạng thái nhất chuyển cũng không quá lớn, nhưng thời khắc quan trọng mà bị những con Vũ Giảo này quấn lấy thì bọn họ sẽ không thể nào chạy tới Khổng Tước thành.

"Xem ra chạy cũng không thoát, thôi được, hai vị ân nhân, một lát ta cố gắng hết sức ngăn chặn bọn chúng, các ngươi dẫn theo Tiểu Tuệ đi trước!" A Thiết rút ra một thanh trường côn, nhìn từ vũ khí, chắc hắn ta là một chi nhánh cận chiến của Võ Đạo Gia.

"Cha!" Tiểu Tuệ không ngừng kéo lấy phụ thân.

"Tiểu Tuệ! Đi theo hai vị ân nhân... Tương lai nếu gặp mẹ ngươi, nếu nàng còn sống, nói cho nàng biết... Ta rất nhớ nàng... Còn nữa, tiểu Tuệ, ngươi phải sống sót thật tốt! Bất kể ta và mẹ ngươi còn sống hay không thì ngươi cũng phải sống tiếp!" Dứt lời, A Thiết cầm trường côn trong tay, nhảy vào cơn mưa to từ trong lá chắn linh lực của Lạc Dao, vừa xông lên vừa hô to: "Đi mau!"

Thấy A Thiết không chùn bước nhảy vào đàn Vũ Giảo, Tiểu Tuệ sụp đổ khóc lớn: "Cha!"

Một Địa Tu, một mình nhảy vào đàn Vũ Giảo, kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, A Thiết tuyệt đối không thể sống sót.

Lạc Dao nhìn thoáng qua Tiểu Tuệ không ngừng khóc rống, suýt nữa thoát ra khỏi cánh tay Lục Thần, đột nhiên hơi ngẩn ngơ.

Bản thân đứng trên địa vị cao, thấy sinh ly tử biệt nhiều rồi, vốn nên thờ ơ với điều này, nhưng không biết vì sao, khi nàng ở bên cạnh những người bình thường này, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt với vẻ cao cao tại thượng khi kiểm kê danh sách tử vong trong quá khứ.

Nàng có thể thật sự cảm nhận được sự đau đớn vì sinh ly tử biệt này, vì bảo vệ nữ nhi, phụ thân không có một chút do dự nào, lẻ loi một mình ngăn chặn Vũ Giảo.

Chuyện ngu xuẩn như thế, đẳng cấp tu tiên càng cao thì càng khó gặp phải.

Trong hoàng tộc, vì tranh đoạt tài nguyên, thủ túc tương tàn cũng không phải là chuyện hiếm, ngược lại những người bình thường này lại đặt thân nhân ở vị trí quan trọng hơn sinh mạng bản thân.

Lại nhìn Tiểu Tuệ một cái, tiểu nha đầu nói cái gì cũng không chịu đi, đã khóc đến mức nước mắt đầy mặt.

Lạc Dao thở dài, lắc đầu: "Ngươi ở lại thì có ích lợi gì? Chỉ là đi chịu chết mà thôi."

"Còn tên phụ thân ngu xuẩn kia của ngươi nữa, hắn cho rằng một tên Địa Tu như hắn có thể chống đỡ những con Vũ Giảo này sao?"

Tiểu Tuệ vô cùng đau lòng, lúc này nghe thấy Lạc Dao vừa mở miệng liền quở trách bọn họ thì trợn to mắt nhìn Lạc Dao: "Ngươi có tư cách gì nói phụ thân ta! Ta, ta không cần các ngươi bảo vệ, thả ta ra!"

"Nếu bình thường ngươi nếu dám nói chuyện với ta như vậy thì ngươi đã sớm chết rồi!" Lạc Dao hừ lạnh một tiếng, không biết lấy ra dây thun từ nơi nào, hai tay lần theo hướng tóc vén lên cao, thuần thục buộc lại, tóc dài tựa như thác nước liền bị buộc lên thật cao.

"Tiểu tử ngươi đừng chạy loạn!" Lạc Dao cảnh cáo Lục Thần một câu, đồng thời chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm màu tím từ trong hư không.

Lạc Dao chợt lách người, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh nhạt đâm về phía đàn Vũ Giảo.

Nàng cũng không có mở Hồn Thể Hợp Nhất!

Một luồng kiếm quang lóe lên giống như laser bắn về phía đàn Vũ Giảo, khi sắp công kích trúng đàn Vũ Giảo, luồng ánh sáng này đột nhiên phân tán ra, hóa thành mấy chục luồng nhỏ hơn, bắn về phía Vũ Giảo ở xung quanh một cách vô cùng chuẩn xác.

"Kiếm Đạo Vô Cực!"

Gần như ngay lập tức, bốn mươi, năm mươi con Vũ Giảo ở trạng thái nhất chuyển đều bị miểu sát.

A Thiết đang đánh, đột nhiên phát hiện kẻ địch đều không còn... Hắn ta mờ mịt quay đầu thì nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt chậm rãi đi tới trong mưa.

Bình Luận (0)
Comment