Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau bốn ngày, đám người Lục Thần quyết định rời khỏi nơi này.
"Vô Danh, ngươi ôm Tiểu Thú không tiện, để ta đi!" Lạc Dao tiếp nhận Tiểu Thú Thần từ trên tay Lục Thần, tiểu gia hỏa cảm thấy được sự dị thường, hơi mở ra đôi mắt mơ hồ, thấy là nữ nhân vẫn luôn sống cùng với chủ nhân thì yên tâm ngủ tiếp.
"Cảm giác hình như Tiểu Thú mập lên một ít." Nhìn tiểu bảo bảo trong ngực, Lạc Dao thích thú sờ mũi nó: "Sao tiểu gia hỏa nhà ngươi cả ngày chỉ biết ngủ vậy."
Lục Thần mỉm cười, Tiểu Thú có thể không ngủ sao, một ngày giết mấy trăm con Ma Thú...
Lại nói, dù sao Lạc Dao cũng là nữ nhân nên càng thích hài tử hơn hắn.
"Đi thôi, Đại Hoàng phát hiện một chỗ dị thường ở phía trước." Lục Thần thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bên kia chính là linh mạch Ma Đồng cốc!
Hắn lại đối mặt với sự lựa chọn!
Đại Hoàng dẫn đường, Lục Thần theo sát phía sau, Lạc Dao ôm Tiểu Thú Thần, đội ngũ này rất giống như một nhà ba người dẫn theo một con chó.
Đi một hai giờ, đám người theo Đại Hoàng đi tới trước một sơn động.
Bây giờ là ban ngày, nhưng sơn động lại là một màu đen kịt, chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước suối chảy róc rách.
Đại Hoàng nói chắc linh mạch đang ở trong lòng đất của sơn động, sở dĩ nó chắc chắn nơi này có linh mạch, là bởi vì nơi này cho nó một loại cảm giác rất giống với cảm giác ở dưới đáy Thiên Trì.
"Đại Hoàng, trở về." Lục Thần triệu hồi Đại Hoàng.
Lập tức, Lục Thần làm một cây đuốc, cùng Lạc Dao đi vào sơn động.
Ban đầu đường trong sơn động chật hẹp gồ ghề, cửa động cũng rất thấp, theo hai người đi vào trong, đỉnh sơn động càng ngày càng cao, nhưng đường đi vẫn khá chật hẹp, hai người chỉ có thể một trước một sau, không thể đi song song.
Lục Thần rẽ một cái để đi về phía trước, đột nhiên dưới chân không còn đường, may mắn hắn đúng lúc chụp lấy nham bích bên cạnh, dừng lại đúng lúc.
Dùng cây đuốc soi sáng trước mắt một cái, Lục Thần không khỏi lại càng hoảng sợ: "Lạc Dao, chậm một chút, nơi này là vách núi!"
Lạc Dao đuổi kịp ở phía sau, nhìn thoáng qua cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Trước mặt hai người là một vực sâu đen như mực, vừa rồi Lục Thần suýt nữa nữa đã té xuống, lúc này hai người đang đứng ở một cửa động chật hẹp, có thể cảm nhận được khí lưu mãnh liệt phun trào lên từ trong vực sâu.
Ngọn lửa kia giống như ánh lửa lập lòe trong bóng tối, bé nhỏ không đáng kể, lúc sáng lúc tối trong cơn cuồng phong.
Lục Thần nhặt một cục đá không nhỏ ném xuống, cục đá lại trực tiếp bay trên trời, bay vụt ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Bốn năm giây sau, cục đá này trực tiếp hóa thành bột phấn!
"Cương phong!" Lục Thần cau mày, vực sâu to lớn như thế còn xuất hiện đầy cương phong, tuy cường độ kém xa vòng cương phong trong Long Mộ, nhưng nếu nói về phạm vi thì thật sự quá kinh khủng.
Bởi vì có cái gọi là nước chảy đá mòn, tuy vòng cương phong mạnh mẽ, nhưng chỉ cần động tác nhanh thì vẫn có thể dùng long cốt của Long tộc viễn cổ ngăn cản để vượt qua.
Nhưng ở nơi đây, phía trước không có đường, phía dưới sâu không thấy đáy, Lục Thần cũng không thể đoán được cuối cùng có thể chống đỡ được đến khi xuống dưới đáy vực sâu hay không.
Lạc Dao rút ra Tử Tiêu Phá Tiêu, bắn ra một luồng kiếm khí màu tím về phía vực sâu.
Nhưng kiếm khí màu tím chỉ tồn tại ở đây không đến một giây rồi trực tiếp biến mất!
Lạc Dao cau mày, kỳ lạ nói: "Kỳ quái, Tử Tiêu kiếm khí của ta không thể nào còn không sánh bằng một cục đá, sao lại bị tiêu diệt nhanh như vậy?"
"Vô Danh, chúng ta sẽ không cần phải đi xuống dưới đó đúng không?"
"Chắc chắn là phải xuống dưới đó, linh mạch đang ở dưới đó!" Lục Thần chắc chắn đáp.
Lạc Dao lắc đầu: "Vòng cương phong ở nơi này hơi kỳ lạ, cục đá này còn có thể chống đỡ năm sáu giây, còn kiếm khí của ta lại tán đi ngay lập tức..."
"Nơi đây lại sâu như vậy, dù cương phong không mạnh, nhưng e rằng còn không đợi chúng ta đáp xuống đất thì đã bị cương phong hủ hóa rồi!"
Lạc Dao mặt ủ mày chau: "Dù đi xuống được, nhưng chúng ta có thể đi lên được sao? Cũng không thấy có gì ở phía dưới!"
Lục Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắc Kỳ Lân có thể đi ra, chứng tỏ ở nơi đây có đường, quan trọng là phải chống lại cương phong ở nơi này."
"Vô Danh, ngươi ôm hài tử, ta có lá chắn linh lực, ta đi thử cường độ của cương phong một chút, nếu thấy tình hình không ổn, ngươi dùng Tẩy Nhĩ Cung Thính kéo ta về."
Lạc Dao giao Tiểu Thú Thần cho Lục Thần, mở ra lá chắn linh lực rồi nhảy xuống vực sâu.
Lục Thần mở Quan Thiên Mục kiểm tra tình hình lá chắn linh lực của Lạc Dao.
Chỉ thấy Lạc Dao vừa tiến vào trong cương phong, lá chắn linh lực của nàng tiêu hao với tốc độ cực nhanh, dù nàng đã nhanh chóng bổ sung lá chắn linh lực nhưng vẫn kém xa tốc độ tiêu hao lá chắn.
Cứ theo đà này, e rằng Lạc Dao không chống nổi ba giây!
"Tẩy Nhĩ Cung Thính!" Lục Thần vội vàng kéo Lạc Dao trở về.
Lúc này xảy ra chuyện bất ngờ vượt ra khỏi dự tính của hai người, hai người đều hơi vội vàng, trong lúc vội vã Lạc Dao phải ôm lấy Lục Thần thì mới đứng vững được.
Lục Thần có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Lạc Dao, cảm giác cánh tay ôm Tiểu Thú Thần đụng phải đồ vật mềm mại gì đó...
Lạc Dao vội vàng buông Lục Thần ra, lui ra sau một bước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn... Nơi đây quá chật hẹp, vừa rồi không đứng vững."
Lục Thần gật đầu: "Đúng là hơi hẹp... Cái kia, cương phong đột nhiên trở nên thật mạnh."
Lục Thần dời đi trọng tâm câu chuyện, Lạc Dao vội vàng bắt kịp: "Không sai, vừa rồi lá chắn linh lực của ta căn bản không chịu nổi, nếu không phải ngươi đúng lúc kéo ta..." Lạc Dao thở hổn hển, xem ra trong mấy giây vừa rồi nàng đã tiêu hao cực nhiều, mặt khác nàng cũng cảm giác hơi sợ.
"Mức độ này... E rằng chúng ta không thể đi xuống!" Lạc Dao nói.
Lục Thần nhíu chặt lông mày, linh mạch thứ hai đau khổ tìm kiếm được đang ở dưới chân, ngay cả người bảo vệ là Hắc Kỳ Lân cũng không ở đây, có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng lại bị vực sâu này chặn.