Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Chậc chậc chậc, vóc người như vậy trên đời này ai có thể so! Vừa cởi y phục một cái, ngày có hài tử còn xa sao? Trừ khi… Hắn không được.” Lão nhân rất nghiêm túc nghĩ tới khả năng này.
“Sư phụ!” Thiên Hinh Nhi đã không chịu nổi từ ngữ ô uế của sư phụ, đen mặt, “Sao ngài biết chuyện này, có phải ngài lại nghe lén không?”
“Cái gì gọi là nghe lén? Ta chỉ cần hỏi Tiểu Liên là biết. Thân làm sư phụ, nhất định phải quan tâm tới sự trưởng thành của đệ tử từng li từng tí một! Ta nói cho ngươi biết, nữ hài tử ngực lớn quá sẽ không tiện, khi đánh đấm không linh hoạt chút nào. Nhất là khi cao thủ so chiêu, nó sẽ tạo thành trói buộc. Thế nhưng quá nhỏ lại không có lực hấp dẫn. Như ngươi là vừa vặn!”
“Sư phụ!” Thiên Hinh Nhi thiếu chút nữa hỏng mất, “Ta thật không nên gọi ngươi ra!”
Lão nhân lại không tức giận chút nào. Hắn ta nhìn thoáng qua Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, trùng hợp đúng lúc đối phương cũng đang kinh ngạc nhìn về phía bên này.
“Lão thái bà kia còn đang ở đây làm nhân vật phụ sao?” Lão đầu lẩm bẩm một câu, “Hình Nhi, ta nói cho ngươi biết, năm đó Mạnh Bà cũng là một cành hoa, vóc dáng kia còn tuyệt hơn ngươi nhiều.”
“Sư phụ, không phải ngài nói ngực nữ nhân không thể lớn quá sao… Ta nói ngài có thể đừng làm loạn thêm được không? Ngài ngăn cản Địa Hỏa giúp ta là được, xin ngài đừng nhiều lời thêm nữa…” Thiên Hinh Nhi vô lực than thở.
Lão nhân cười ha hả nói, “Được được được, ta không nói nữa được chưa? Xem xem tiểu tử kia có thể thắng không đi.”
Trong chiến trường, Lục Thần và Mộc Huyền còn đang giằng co.
Vạn Minh Chi Hồn đối đầu Địa Hỏa Phần Thiên!
Hỏa diễm ngập trời và sương mù đen kịt không ngừng trung hòa, phảng phất như vô cùng vô tận.
Linh lực đôi bên đều đạt tới trình độ khủng bố mới có thể duy trì việc tiêu hao linh lực một cách kinh khủng như vậy.
Mãi mười phút sau, cuối cùng Địa Hỏa cũng chiếm thượng phong.
“Đúng là Địa Hỏa Minh giới!” Hai mắt Mộc Huyền trợn tròn, Địa Hỏa Minh giới có chút hiệu quả khắc chế hắn ta, nếu không hắn ta tin tưởng mình có thể đánh bại Lục Thần.
“Lão tử đã bò ra từ trong địa ngục! Chết đi cho ta!” Lục Thần quát to một tiếng, chỉ chớp mắt thế lửa tăng vọt, Vạn Minh Chi Hồn binh bại như núi đổ, chỉ chớp mắt đã bị ngọn lửa nuốt trọn…
“Thắng, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.” Tiểu nhân trên tay Thiên Hinh Nhi không khỏi lo lắng nói, “Không ngờ hỏa diễm của tên kia là Địa Hỏa Minh giới, cho dù Vạn Minh Chi Hồn đụng phải cũng cảm thấy ăn không tiêu. Có thể tính là thắng bằng thủ đoạn bất chính.”
Thiên Hinh Nhi không dám phụ họa sư phụ. Dựa vào sự hiểu biết của nàng với sư phụ, nếu nàng tiếp lời sư phụ chắc chắn sư phụ sẽ nói tiếp nữa, đồng thời cho dù là chuyện gì sư phụ cũng có thể bẻ lái.
Biện pháp tốt nhất là cứ để sư phụ nói một mình.
Một chiêu Địa Hỏa Phần Thiên trực tiếp khiến Lục Thần hao hết ngàn vạn linh lực. Hắn xuyên qua màn khí nhìn Mộc Huyền đang bị đốt cháy trong lửa, không khỏi cảm thấy không đành lòng.
Thế nhưng hắn cũng biết mình tuyệt đối không thể cho Mộc Huyền có cơ hội thứ hai!
“Công Hư · Nhất Kiếm Phá Thiên!” Một tia sáng trắng chợt lóe lên, Lục Thần trực tiếp đánh xuyên qua ngươi Mộc Huyền đang giãy giụa trong Địa Hỏa Minh giới…
Hoàn mỹ thu kiếm, Lục Thần nhìn thoáng qua lòng sông, phân thân Phật Thể của hắn đang đứng ở nơi đó. Hai phân thân đã chiếm được hai giọt lệ màu vàng kim này.
Phân thân trở về, trong tay lục thần đã nhiều hơn hai viên thủy tinh màu vàng kim.
Đây là trí nhớ của nữ hài kia sao?
Vào lúc Lục Thần đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Lục Thần, bây giờ ngươi đã trở nên… Thật mạnh…”
Lục Thần chợt quay đầu, người vừa nói chuyện chính là “Mộc Huyền”, chỉ có điều giọng nói của hắn ta đã khác hẳn lúc trước, trở nên giống hệt với Mộc Huyền chân chính.
“Mộc… Mộc Huyền!” Hai mắt Lục Thần trừng thật lớn, đầu óc hỗn loạn tưng bừng.
Mộc Huyền xoay người mỉm cười nhìn Lục Thần, dáng vẻ tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trên Thần Thú sơn trước đây.
“Không cần tự trách, cũng không phải ngươi giết ta. Trong sông Vong Xuyên này cũng có một ít ký ức của ta. Vạn Minh Chi Hồn sẽ không chết, nó chỉ lợi dụng trí nhớ của ta để phục chế ra một ta khác mà thôi. Sau khi Vạn Minh Chi Hồn rời đi, ta đã khôi phục một tia ý thức.”
“Mộc Huyền, bây giờ ngươi đang ở đâu?”
Mộc Huyền mỉm cười, “Ta đã binh giải, đây là một tia tàn phách của ta.”
Hai mắt Lục Thần đã ẩm ướt, “Không cách nào sống lại nữa sao?”
“Người đã chết không thể sống lại, không trở thành Chân Tiên, mỗi người đều phải đối mặt với chốn về cuối cùng. Ta cũng không hối hận!” Mộc Huyền bình tĩnh nói, chỉ là thân thể hắn ta đang nhanh chóng tiêu tán.
“Có thể gặp lại ngươi một lần, nhìn thấy ngươi bây giờ vẫn còn duy trì sơ tâm, đây đã là an ủi lớn nhất với ta.”
“Lúc đầu ta, không nhìn sai ngươi…”
“A, đúng rồi, nếu có tiện… Vậy hãy giúp nữ hài này một tay đi… Nàng là người ta cảm thấy có lỗi nhất…” Dứt lời, thân thể Mộc Huyền hoàn toàn tiêu tán.
Mắt thấy tàn phách Mộc Huyền đã tiêu tán, Lục Thần thở dài một hơi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cuối cùng Mộc Huyền cũng đi, dù là Lục Thần cũng bất lực.
Thế nhưng hắn lưu lại một điều bí ẩn.
Nữ hài này là người Mộc Huyền cảm thấy có lỗi nhất? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!
“Mộc Huyền, dù là vì ngươi hay là vì ta, lần này ta cũng không mặc kệ nàng…” Lục Thần nhẹ nhàng nói xong lại nhảy về cầu Nại Hà.
Hai viên thủy tinh màu vàng kim đang nằm trong tay hắn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội biết được chủ nhân của hai giọt nước mắt này là ai.
“Mạnh Bà tiền bối, ta phải kiểm tra bằng cách nào đây?” Lục Thần hỏi.
Mạnh Bà mỉm cười, “Giao cho ta đi.”
Lục Thần giao hai viên thủy tinh hình giọt nước cho Mạnh Bà. Mạnh Bà vung tay lên, hai giọt nước mắt lơ lửng trước mặt hai người.
Sau đó có mấy bức họa xuất hiện.
…
Hình ảnh này là thị giác của một người, hắn không nhìn thấy ký ức của chủ nhân, chỉ có thể kiểm tra từng cái.
Chiến Trường Viễn Cổ, nàng truyền đến một lôi đài xa lạ.