Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Hình ảnh lại xoay chuyển, nữ hài kia đã đứng trước cầu Nại Hà.
Đối mặt với yêu cầu hà khắc của Mạnh Bà, Tiêu Thiên kiến nghị gia tộc chi ra một khoản kim tệ. Đối với cả Mộc Phủ, chút kim tệ ấy bọn họ vẫn có thể lấy ra được.
Thế nhưng Cửu Nhi lại ngăn cản đại ca, “Ca, không cần.”
“A? Cửu Nhi, chúng ta không cần phải quên đi người quan trọng nhất.” Tiêu Thiên kỳ quái nói.
Cửu Nhi mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ thê lương và bất đắc dĩ, “Sớm muộn gì vật kia cũng sẽ thôn phệ ý thức của ta, mà ta tình nguyện lưu giữ ký ức quý giá nhất ở lại nơi này.”
“Chí ít như vậy cũng có thể chứng minh ta đã từng tồn tại.”
Xem tới đây, Lục Thần càng thêm khiếp sợ.
Người khác bị buộc vào thế bất đắc dĩ mới phải từ bỏ ký ức quý giá nhất, mà Cửu Nhi lại chủ động để ký ức quý giá nhất của nàng bị phủ bụi vĩnh viễn trong sông Vong Xuyên!
Đến tận lúc này, cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng, cuối cùng tất cả những băn khoăn cũng đã kết thúc.
Bảo vật trên người Cửu Nhi là thứ gì? Vì sao đã lâu rồi Lục Thần không nhận được tin tức của mấy người Cửu Nhi? Vì sao Mộc Huyền lại cảm thấy mình thiếu nợ Cửu Nhi? Hết thảy đều đã rõ ràng.
Cũng không phải Cửu Nhi không bỏ nổi tiền để qua cầu Nại Hà. Thân là đích nữ của Mộc Phủ, nếu nàng muốn qua cầu Nại Hà, cũng không phải Mộc Phủ không bỏ ra nổi 100 vạn kim tệ.
Mà sở dĩ Mộc Huyền nói người hắn ta phải xin lỗi nhất là Cửu Nhi, cũng vì loại bảo vật tên “Ám Thực” kia.
Người mới của Mộc Phủ ra ngoài rèn luyện đều mang theo bảo vật bên người, mà thứ Cửu Nhi mang theo chính là Ám Thực!
Đây cũng giải thích vì sao Mộc Huyền từng hy vọng Lục Thần có thể lấy Cửu Nhi, hắn ta hy vọng Lục Thần có thể giúp Cửu Nhi một chút.
Chỉ có điều lúc đó Lục Thần không biết gì cả, sau đó hắn càng chẳng thể gặp Cửu Nhi lần nào.
Huống chi đối với Lục Thần, cho dù đối phương có đứng trước mặt hắn nói thích hắn cũng chưa chắc đã nên chuyện gì, huống hồ đối phương chỉ giấu trong lòng, chắc chắn hắn không thể nhìn ra…
“Cửu Nhi!” Lục Thần nhíu mày, “Mạnh Bà tiền bối, ngươi có biết Ám Thực là gì không?”
Mạnh Bà nhìn Lục Thần, trầm ngâm một hồi mới nói, “Trong Cửu Thiên có vô số kỳ ngộ, nó đã tồn tại không biết bao nhiêu lâu, cho nên có rất nhiều thứ vốn không cùng tồn tại với Cửu Thiên. Nhưng trong tháng năm dài đằng đẵng, dù là tự nhiên sinh ra hay là một số thế giới ban đầu xâm nhập Cửu Thiên, đều trở thành một bộ phận của nơi này.”
Lục Thần nhíu mày, đối với những thứ không thuộc về Cửu Thiên, hắn rất có quyền lên tiếng.
“Mạnh Bà tiền bối, ý của ngươi là Ám Thực vốn không thuộc về Cửu Thiên?”
Trên cơ bản, thứ không thuộc về Cửu Thiên đều là sự tồn tại cường đại dị thường. Điểm này cứ nhìn Tiểu Mao Đoàn sẽ rõ, nó là sự tồn tại có thể thôn phệ Cửu Thiên!”
“Từ trong trí nhớ của hài tử kia không khó nhận ra, theo thời gian trôi qua, nó có thể thôn phệ… Đoạt xá… Ta cũng không biết mình nên hình dung như thế nào, nói chung là nó sẽ chiếm lấy ý thức của hài tử kia! Hẳn đó là một thứ có ý thức, đồng thời nó còn đáng sợ vô cùng!”
“Thôn phệ ý thức của Cửu Nhi!” Mí mắt Lục Thần không ngừng giật giật.
Đáng tiếc Lục Thần biết quá muộn. Dựa theo cách nói của Mạnh Bà, rất có thể nữ hài kia đã trở thành địch nhân của mình.
Đều do mình chạy tới không đúng lúc!
“Mạnh Bà tiền bối, ngài có biết hiện tại Cửu Nhi đang ở đâu không?”
“Ta cũng không rõ lắm, thế nhưng nếu Ám Thực đã thức tỉnh, vậy có lẽ ngươi sắp được thấy nàng rồi. Dù sao ngươi cũng có Thôn Thiên Thí Thần Thử, nó là sinh vật tương tự với Ám Thực. Không phải ngươi cũng biết đạo lý một núi không thể chứa hai hổ sao!”
Lục Thần nhíu mày, chẳng lẽ Cửu Nhi… Không, phải nói là Ám Thực, nó sẽ gây bất lợi cho Tiểu Mao Đoàn!
Xem ra, cho dù là vì Cửu Nhi, Mộc Huyền, hay là vì Tiểu Mao Đoàn, hắn đều phải giải quyết cái tai họa ngầm kia!
Lục Thần cẩn thận thu hồi hai giọt thủy tinh kia, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh.
Mới vừa rồi nước Vong Xuyên đã bốc hơi gần hết, hiện tại lại có thể tự hình thành nước sông mới. Chỉ có điều lúc này nước sông Vong Xuyên đã khôi phục bình tĩnh.
Mặt đất bên bờ sông đã sụp đổ, sông Vong Xuyên cũng trở nên càng rộng hơn trước đây.
Ánh mắt hắn rơi xuống trên người một nữ hài phía bên kia.
Trước đó hắn đã chú ý tới, vì sao người Nhị Trọng Thiên có thể chống lại dư uy của Địa Hỏa hắn vừa sử dụng được. Chẳng qua lúc đó hắn đang ác chiến với Vạn Minh Chi Hồn nên không có thời gian chú ý kỹ càng.
Tạm biệt Mạnh Bà, Lục Thần bay về phía Thiên Hinh Nhi.
“Lại là Ám Thực!” Sắc mặt của tiểu nhân trên tay Thiên Hinh Nhi đã hơi ngưng trọng, nhưng còn chưa kịp nhiều lời đã thấy Lục Thần bay về phía bên này.
“Hinh Nhi, hắn đến! Thấy chưa, hắn còn có nữ nhân khác. Nếu ngươi vừa ý hắn thật, sư phụ cũng không phản đối. Nhưng ngươi nhất định phải nhanh chóng bắt được hắn vào tay, dùng mọi thủ đoạn để được như ý!”
“Sư phụ!” Thiên Hinh Nhi giậm chân, nàng đã sắp bị sư phụ bức điên rồi.
“Được rồi được rồi, ta không nói nữa, rút lui trước.” Tiểu nhân nói xong đột nhiên biến mất trong lòng bàn tay của Thiên Hinh Nhi. Trước khi đi hắn ta còn để lại một câu, “Hinh Nhi, cố lên, vi sư có thể ôm đồ tôn hay không còn phải dựa vào ngươi!”
Đúng lúc này, Lục Thần đã tới trước mặt Thiên Hinh Nhi. Thấy Thiên Hinh Nhi, Lục Thần kinh ngạc vô cùng, “Ừ? Là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”
Thiên Hinh Nhi mới vừa bị sư phụ nói tới đầu óc hỗn loạn, hiện tại thấy Lục Thần đứng trước mặt nàng, nàng không khỏi căng thẳng hẳn lên.
“Ta, ta đi theo ngươi…”
“A?”
“Không phải…” Hinh Nhi phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng đổi lời, “Không phải, cái kia, là như vậy, vừa lúc ta cần tới Nhị Trọng Thiên làm chút chuyện, thấy ở đây có chiến đấu nên tới xem thử. Ai biết lại là ngươi… Ha ha, thật đúng lúc.”
Lục Thần nhíu mày. Nữ nhân này là đại tiểu thư Hoàng Thiên Tiên Cung, nàng cũng cần tới Nhị Trọng Thiên làm việc gì đó sao?
“Vậy thì trùng hợp thật.”