Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó, hắn ta quay sang nhìn Lục Thần: “Tiểu tử, ngươi cũng có chút thực lực, không ngờ lại có hình thái Long Thần! Ngươi là Long tộc? Không đúng, ta chưa từng gặp long chủng của ngươi bao giờ. Rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”
Lục Thần cười lạnh: “Rõ ràng là ta hỏi ngươi trước. Câu hỏi của ngươi còn nhiều hơn ta! Ta không phải Long tộc, chẳng qua là ta dung hợp long tinh thôi. Còn long chủng của ta, xin lỗi, chúng ta còn chưa thân đến mức ta có thể nói cho ngươi biết mấy thứ này.”
Người kia trầm tư: “Dung hợp long tinh… Chẳng trách. Rõ ràng ta có thể cảm nhận được ngươi chỉ là Nhân tộc mà thôi. Tiểu tử, có thể lấy thực lực Đại Đế Tu nhất tinh dung hợp long tinh, xem ra ngươi cũng là nhân tài. Được, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Giọng người kia ồm ồm: “Ta chính là Thâu Thiên!”
“Thâu Thiên? Cho nên thuộc tính của ta đều bị ngươi ăn trộm?” Lục Thần hỏi: “Còn nữa, linh khí trong chủ linh mạch của Vô Niệm rất loãng, đẳng cấp của các đệ tử lúc trước bị tụt xuống đều là do ngươi gây ra?”
Thâu Thiên hừ lạnh: “Trong thiên địa này từ linh khí tới trang bị, thậm chí là kỹ năng của ngươi, không có thứ gì ta không thể ăn trộm.”
Lục Thần hơi thất vọng. Nếu chủ linh mạch của Vô Niệm là do Thâu Thiên giở trò thì tức là ở đây không có cơ duyên, không có cách gì giúp mình tăng cường thực lực. Trận chiến bảy ngày sau, hắn sắp phải đối mặt với Ám Thực Cửu Nhi!
“Không ngờ lại là ngươi…” Lục Thần thở dài: “Ta không cần biết ngươi là Thâu Thiên hay là Thâu Nhân, suy cho cùng chỉ là hạng người trộm cắp mà thôi. Vừa rồi ngươi thấy ta tiến vào Niệm Thu Hồ mà không ngăn cản, chứng minh ngươi có điều kiêng kỵ ta. Vậy thì ta cũng đại khái đoán được thực lực của ngươi. Đành vậy, ta không có ý muốn quấy rầy Thu Nhược tiền bối yên giấc, bây giờ cũng không có tâm trạng đánh nhau với ngươi. Ta khuyên ngươi nhanh chóng rời đi đi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Thần Ma Thánh Viện.”
Thâu Thiên trừng Lục Thần. Sao tên này lại bày ra vẻ mặt thất vọng? Thậm chí không muốn đánh nhau, rõ ràng là khinh thường mình.
“Ê tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi? Vừa rồi ta không ra tay, chẳng qua là vì trên người ngươi có quá nhiều thứ khiến ta thấy kỳ quặc mà thôi.”
“Sợ hay không đều không quan trọng. Quan trọng là ngươi không phải thứ ta đang cần tìm.” Lục Thần lắc đầu.
“Ngươi muốn tìm gì ta không quan tâm, nhưng tiểu tử nhà ngươi dám khinh ta, vậy thì ta sẽ lột sạch ngươi, sau đó chậm rãi tra tấn ngươi tới chết, cho ngươi biết cái gì gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật!”
Lục Thần lắc đầu: “Ta mà muốn chạy thì e rằng ngươi cũng không đuổi kịp ta được.”
Người trong núi đúng là cái hố. Chẳng lẽ kêu mình tới Vô Niệm chỉ để bắt ăn trộm? Động cơ ban đầu Lục Thần thành lập Thần Ma Thánh Viện đột nhiên trở nên vô nghĩa, lại thêm chuyện của Cửu Nhi, bây giờ Lục Thần chẳng còn tâm trạng nào nữa.
“Chạy? Vào đây rồi mà ngươi còn muốn chạy?” Thâu Thiên hừ lạnh: “Ta thấy ngươi không có ý chí chiến đấu, đánh bại ngươi cũng nhàm chán, vậy ta sẽ cho ngươi một lý do khiến ngươi không chạy!”
Lục Thần kinh ngạc nhìn Thâu Thiên, chờ hắn ta nói tiếp. Đột nhiên, trong tay Thâu Thiên xuất hiện một quang cầu, trong quang cầu là Thái Cực Bát Quái hai màu trắng đen đang chậm rãi xoay chuyển. Khóe miệng Thâu Thiên cong lên: “Viên Thần Ma Thông Thiên Mục này hẳn là sẽ khiến người không thể không ở lại đây chiến đấu nhỉ?”
Lục Thần nhất thời trợn tròn mắt. Ai mà ngờ được trong chủ linh mạch của Vô Niệm không có quái vật, chỉ có một Thâu Thiên đang đau khổ vì tình, nhưng trong tay Thâu Thiên lại có một món bộ Thần Ma Nghịch Mệnh chứ!
Tìm được một món bộ Thần Ma Nghịch Mệnh cực kỳ khó khăn. Vì Thần Ma Nghịch Mệnh, Lục Thần từng mấy lần suýt nữa mất mạng. Nhưng nếu là Thâu Thiên thì dựa vào bản lĩnh đặc thù của mình, hắn ta thật sự có khả năng kiếm được một món.
Lục Thần khẽ híp mắt: “Rốt cuộc chức nghiệp của ngươi là gì? Hình như trong Cửu Thiên không có chức nghiệp chuyên môn ăn trộm.”
Thâu Thiên nhếch miệng cười: “Sao? Cảm thấy không nắm chắc nên muốn thăm dò tới cùng à?”
Lục Thần hừ lạnh: “Ta chỉ tò mò thôi.”
Thâu Thiên không ngờ Lục Thần lại thẳng thắn như thế, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cho ta biết ngươi dung hợp long tinh, vậy thì ta cũng cho ngươi biết một chút. Bản chất của ta là Võ Đạo Gia, chẳng qua thể chất khác với người thường nên phương thức chiến đấu của ta cũng khác biệt với người khác.”
Lục Thần gật đầu: “Ta đánh bại ngươi, Thần Ma Thông Thiên Mục sẽ thuộc về ta?”
“Được, nhưng ngươi thua, mạng sống của ngươi chính là của ta!”
“Thành giao!” Lục Thần dứt khoát nói.
Thâu Thiên mỉm cười: “Được, sảng khoái! Vậy thì ta sẽ không khách khí! Thâu Thiên ta đây nói thẳng cho ngươi biết ta muốn trộm đồ của ngươi, ngươi không thể ngăn cản! Hãy cảm nhận sự tuyệt vọng đi!” Dứt lời, Thâu Thiên biến mất trước mắt Lục Thần.
Lục Thần trợn tròn mắt. Tên này dùng tinh thể sao? Chẳng lẽ tinh thể của hắn ta không cần dùng kỹ năng cũng xài được?
Giờ phút này, đầu óc Lục Thần hoạt động nhanh chóng. Thâu Thiên nói hắn ta là Võ Đạo Gia, bởi vì thể chất đặc thù nên mới trở nên kỳ lạ như vậy. Nhưng nói sao đi nữa thì hắn ta vẫn chỉ là Võ Đạo Gia thôi.
“Tốc độ cực nhanh phối hợp với công pháp đặc thù nào đó à?” Lục Thần phỏng đoán.
Đúng lúc này, Lục Thần phát hiện có dị động đằng sau, hắn thậm chí không quay đầu lại mà trực tiếp dùng Hư Không Cửu Bước nhảy ra, nhưng vẫn chậm một chút.
[Nhanh nhẹn của bản thể giảm 30.000 điểm.]
Khi Lục Thần dừng lại thì một bóng đen lóe qua trước mắt hắn. Nhưng bóng đen đó cách Lục Thần mười mấy mét, không chờ Lục Thần có phản ứng.
[Nhanh nhẹn của bản thể giảm 30.000 điểm.]
“Trời…” Khóe mắt Lục Thần muốn nứt: “Thật nhanh! Tên này không cần áp sát cũng có thể trộm thuộc tính của mình!”
“Ha ha ha! Cảm ơn thuộc tính của ngươi. Ngươi không biết à? Đánh nhau với ta, ngươi sẽ càng ngày càng yếu, còn ta thì trái ngược, sẽ càng ngày càng mạnh.” Sau lưng chợt vang lên thanh âm của Thâu Thiên.
Thâu Thiên nói không sai. Nếu cứ tiếp tục bị trộm thì một bên tăng một bên giảm, Lục Thần không phải là đối thủ của hắn ta.