Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1532 - Chương 1531: Kẻ Nên Tuyệt Vọng Là Ngươi! (4/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1531: Kẻ nên tuyệt vọng là ngươi! (4/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Rốt cuộc là trận chiến ở trình độ nào mới khiến Lục Thần sử dụng kỹ năng ý cảnh khủng bố cỡ này?

Thái Hạo từng nghe nói về không gian Sáng Thế của Lục Thần, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, hắn ta cũng không khỏi chấn động.

“Được lắm! Hoàn toàn không cùng đẳng cấp với không gian Sáng Thế mà ta biết! Ngành tình báo cho ta tin tức, Sáng Thế không thể đạt được trình độ khủng bố cỡ này.”

Hạc Hành cũng nói: “Lúc trước chiến đấu với Diêm Vương, Vô Danh cũng chưa từng dùng không gian Sáng Thế khủng bố cỡ này. Chẳng lẽ yêu vật trong chủ linh mạch còn mạnh hơn Diêm Vương?”

Mọi người không thấy trận ác chiến bên trong sơn cốc, đương nhiên không thể biết được tình hình cụ thể.

Lúc này trong sơn cốc đã bị không gian Sáng Thế bao phủ.

“Đây là ý cảnh gì?” Thanh âm của Thâu Thiên vang lên. Quả nhiên Thâu Thiên đã bị nhốt trong không gian Sáng Thế.

Lục Thần mỉm cười: “Nơi này là phần mộ của ngươi!”

“Nực cười! Chẳng qua là một thế giới mới lập ra mà thôi!” Không ngờ Thâu Thiên lại phát hiện nguyên lý của Sáng Thế: “Thông qua tụ tập linh khí, hình thành kiếm ảnh? Xin lỗi, kiếm ảnh của ngươi cũng không thể đuổi kịp ta! Chờ ta trộm hết thuộc tính của ngươi rồi sẽ phá không gian Sáng Thế của ngươi!”

Lục Thần nhắm mắt, chỉ dùng Quan Thiên Mục quan sát linh khí chung quanh biến hóa. Ngay sau lưng hắn, linh khí xuất hiện dị động.

“Hư Không Cửu Bộ!” Lục Thần kéo xa khoảng cách trước tiên. Một bóng đen lóe lên, lại bị Lục Thần kéo xa 30m, trực tiếp né tránh.

Trước mặt Lục Thần, Thâu Thiên hiện ra bản thể, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Thần: “Ngươi có thể né tránh?”

Lục Thần mỉm cười: “Vạn vật đều có linh khí, dù linh khí nơi này rất mỏng manh, ta không bắt giữ được thân hình của ngươi, nhưng ta có thể né tránh bằng biến hóa linh khí chung quanh khi ngươi di chuyển.”

“Thế thì sao? Ngươi chỉ có thể tránh được bị ta trộm thuộc tính chứ không bao giờ đánh bại được ta!”

Lục Thần cười lạnh: “Không, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Ta đã nói rồi, trò hề của ngươi đã không còn hiệu quả với ta!”

“Thế à? Xem ra ngươi vẫn còn xem nhẹ ta.” Thâu Thiên nhếch miệng cười: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có kỹ năng? Vừa rồi đối với ta chỉ là chơi đùa với ngươi mà thôi. Kế tiếp, trò hay mới bắt đầu.”

Dứt lời, Thâu Thiên lại biến mất tại chỗ: “Thâu Thiên Hoán Nhật!”

Lục Thần chợt phát hiện mấy trăm đạo linh khí biến hóa đang đánh về phía mình từ chung quanh.

“Đây là… Phân thân?” Lục Thần cau mày: “Không, không phải là phân thân! Mỗi đạo linh khí đều giống hệt nhau! Đây là tốc độ quá nhanh sinh ra ảo giác!”

Tốc độ của Thâu Thiên đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ cơ hội duy nhất là Lục Thần đã cảm nhận được vị trí của Thâu Thiên.

“Hư Không Cửu Bộ!” Lục Thần nhanh chóng né tránh. Hiển nhiên một Hư Không Cửu Bộ không đủ để dùng: “Vô hạn Thất Tinh Truy Nguyệt! Tam Trọng Môn!”

Nhưng cho dù Lục Thần đã dùng rất nhiều kỹ năng di chuyển vị trí cũng không thể tránh khỏi Thâu Thiên.

[Linh lực của bản thể giảm 80.000 điểm.]

[Thể trạng của bản thể giảm 240.000 điểm.]

Sau khi phát động Thâu Thiên Hoán Nhật, thuộc tính của Lục Thần giảm càng nhiều hơn!

“Ta đã nói rồi, lúc trước ta chỉ chơi đùa với ngươi thôi, bây giờ mới là lúc lấy mạng ngươi! Dù ngươi có ngàn vạn thuộc tính cũng chỉ có thể nghển cổ chờ chết! Để ta xem ngươi có trang bị gì!”

[Bị mất vật phẩm Ngân Đảm…]

Lục Thần cả kinh. Ngân Đảm bị mất?!

“Kỹ năng đâu? Ta mượn dùng thử!”

[Bị mất kỹ năng “Ác Ma phân thân”…]

“Không ngờ lại không trộm được kỹ năng Thần Ma Nghịch Mệnh của ngươi, nhưng phân thân này cũng thú vị. Ác Ma phân thân!”

Dưới Quan Thiên Mục, Lục Thần phát hiện Thâu Thiên có hơn hai mươi phân thân.

“Chết tiệt! Thằng này mạnh quá!”

Không gian Sáng Thế thật sự khiến Lục Thần có thể tìm được tung tích của Thâu Thiên, nhưng Lục Thần vẫn xem nhẹ thực lực của hắn ta. Tình huống ban đầu là không nhìn thấy, không thể ngăn cản. Tình huống bây giờ là thấy được, nhưng vẫn không ngăn cản được!

“Để xem trong balo của ngươi có thứ tốt gì!”

[Bị mất vật phẩm “Ký Ức Lệ Châu”!]

Lục Thần không có sức đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuộc tính, trang bị, kỹ năng, vật phẩm của mình đều bị tên này trộm mất. Nhất là Ký Ức Lệ Châu cũng mất.

“Ký Ức Lệ Châu!” Lục Thần trợn mắt lên: “Trả cho ta!”

Lục Thần đuổi theo một thân ảnh, nhưng nhanh chóng bị bỏ xa, không chỉ có thế, bởi vì tiến đến quá gần mà mất rất nhiều thuộc tính…

Thâu Thiên xuất hiện trước mắt Lục Thần, trong tay cầm hai viên Ký Ức Lệ Châu, kinh ngạc nhìn Lục Thần. Lần này hắn ta không cười mà trầm mặt nhìn Lục Thần: “Ngươi còn cướp được thứ này từ tay Vạn Minh Chi Hồn sao?”

Lục Thần lạnh lùng nhìn Thâu Thiên: “Thế thì đã sao?”

“Không ngờ, ngươi cũng là kẻ si tình. Tiếc rằng càng cường đại thì càng cần quên nhiều thứ, cho nên ta thà rằng mình không bao giờ đủ mạnh, vậy thì sẽ không bao giờ quên Thu Nhược.” Thâu Thiên đột nhiên ném Ký Ức Lệ Châu cho Lục Thần: “Ngươi đi đi, ta không giết ngươi.”

Lục Thần thu hồi Lệ Châu, nhìn chằm chằm Thâu Thiên: “Chúng ta còn chưa phân rõ thắng bại!”

Thâu Thiên khẽ híp mắt: “Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta. Mặc dù ta thừa nhận giao thủ chính diện, ta không thể đánh lại ngươi. Nhưng chiến đấu sống còn không phải chỉ có một cách giao thủ chính diện. Hiện giờ thuộc tính bản thể của ngươi không bằng một phần năm ban đầu, chờ Hồn Thể Hợp Nhất của ngươi kết thúc, thuộc tính của ta đã tăng mạnh, còn có kỹ năng của ngươi, ngươi lấy gì đánh với ta?”

Lục Thần lạnh lùng nói: “Ngươi nói ngươi có thể trộm mọi thứ, nhưng vừa rồi chứng minh không phải là thế!”

“Cái gì?” Thâu Thiên nhíu mày nhìn Lục Thần.

“Ngươi không thể trộm thuộc tính Chiến Hồn, ngươi cũng không trộm được kỹ năng Thần Ma Nghịch Mệnh, trang bị Thần Ma Nghịch Mệnh của ta. Ngươi cũng không thể phá Sáng Thế của ta! Thuộc tính Chiến Hồn tách rời với bản thể, ngươi xuất chiến bằng bản thể, thuộc tính không phù hợp, cho nên không thể trộm. Thần Ma Nghịch Mệnh đã nhận ta là chủ, ngươi cũng không trộm được. Sáng Thế của ta là kỹ năng ý cảnh do chính ta ngộ ra, ngươi vẫn không trộm được!”

Thâu Thiên nghe vậy, mỉm cười: “Được rồi, ngươi nói đúng, nhưng biết thế thì sao? Ta có thể trộm hết thuộc tính bản thể của ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment