Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần trợn tròn mắt: “Cái gì? Chuyện này…”
“Ngươi không nghe nhầm đầu. Thu Nhược vốn dĩ không phải là con người. Nàng và ta đều là khí linh của Thần khí.” Đôi mắt Thâu Thiên như xuyên qua thời không, trở về nhiều năm trước.
Lục Thần vô cùng khiếp sợ. Thâu Thiên và Thu Nhược đều là khí linh?
Thâu Thiên nói tiếp: “Trước kia, chủ nhân của ta và chủ nhân của nàng hạ giới xuống Lục Trọng Thiên, tiếc rằng gặp phải đột biến, đều vẫn lạc, pháp thân của ta và nàng cũng bị hủy hoại. Sau này Thu Nhược gặp Vô Niệm, nàng cả tin vào những lời trăng hoa bay bổng của Vô Niệm, nguyện ý phò trợ Vô Niệm, giúp hắn đại sát tứ phương, sáng lập Vô Niệm Thánh Viện ở Thịnh Nguyên đại lục. Nhưng Vô Niệm vẫn không thỏa mãn, muốn xông vào sào huyện Ma Quân ở Tiên Sư Trủng, nhưng thực lực của hắn không đủ, lúc gặp nguy cơ, Thu Nhược xá thân hộ chủ, giúp Vô Niệm ngăn cản “Bát Cấp Phù Đồ” của Ma Quân, từ đó hôn mê bất tỉnh. Sau này Vô Niệm thấy Thu Nhược mãi không tỉnh dậy, mà linh mạch do hắn lựa chọn thoạt nhìn rất phong phú, thực tế chỉ là hồi quang phản chiếu, đã gần như cạn kiệt. Vì danh vọng của mình, vì giữ được Vô Niệm Thánh Viện, hắn đã biến Thu Nhược thành linh nguyên, dùng Cửu Thần Độ Linh Trận rút linh lực của nàng. Thu Nhược vốn đã bị trọng thương, lại không ngừng bị rút linh lực nên đương nhiên càng không thể thức tỉnh…”
Nghe xong câu chuyện của Thâu Thiên, Lục Thần cau mày. Không ngờ giữa Vô Niệm và Thu Nhược còn có chuyện như vậy.
Thâu Thiên nhìn tấm bia đá Niệm Thu Hồ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Nếu ta không phải là khí linh chi thể thì ta đã sớm hủy hoại tấm bia đá đó vô số lần. Gì mà Niệm Thu Hồ! Lập một tấm bia đá thì cho rằng mình có tình có nghĩa? Quả thực là vớ vẩn hết sức!”
Lục Thần cau mày: “Chẳng trách tốc độ của ngươi lại cực nhanh, lúc di chuyển linh khí dao động cũng nhỏ đến mức ta gần như không phát hiện được, hơn nữa còn không phải là trạng thái linh thể. Bởi vì bản thân ngươi vốn là khí linh! Cho nên lúc trước ngươi chỉ trộm thuộc tính của ta chứ không tiến công cũng là vì bản thân ngươi không thể cụ thể hóa chiến lực vào công kích?”
Thâu Thiên gật đầu: “Không tới mức đó. Bởi vì không có pháp thân nên công kích của ta rất thấp, chỉ cần chờ ngươi Hồn Thể Hợp Nhất kết thúc, biến thành phàm nhân thì ta vẫn có thể dễ dàng giết chết ngươi.”
Thì ra Thâu Thiên và Thu Nhược đều là khí linh. Nói cách khác, pháp thân của họ vốn dĩ là trang bị Thần khí! Không ngờ Lục Trọng Thiên này còn có Thần khí!
Hửm? Nhắc tới thần khí, Lục Thần chợt nhớ tới cái gì, vội hỏi: “Thâu Thiên, bản thể pháp thân của ngươi là gì?”
Bản lĩnh của Thâu Thiên rất mạnh, ngay cả Lục Thần cũng gần như thảm bại. Nếu không phải hắn dung hợp Hủy Diệt Tinh Trần với không gian Sáng Thế cùng sử dụng thì hắn căn bản không có sức đánh trả!
Nhưng không thể không nói ngoại hình của Thâu Thiên chẳng liên quan gì tới hai chữ “cao thủ”. Toàn thân quần áo tả tơi, lưng gù, thân thể khô quắt, làn da cứ như bị thiêu cháy. Hình tượng này khiến Lục Thần nhớ tới loại trang bị tàn phá mà hắn mới kiếm được trước đó không lâu…
Thâu Thiên thật sự rất xứng đôi Thiêu Hỏa Côn. Lúc trước mặt kính Thất Nguyên Quy Nhất Trận cũng đã sớm tồn tại, tính thời gian thì hình như cũng khớp.
“Bản thể của ta… Thôi, nhắc tới chuyện này cũng vô ích. Dù sao cũng bị hủy rồi.”
Lục Thần khẽ híp mắt, sau đó lấy một khúc gỗ mục trong balo: “Lúc trộm trang bị của ta, sao ngươi không trộm thứ này?”
Tới lượt Thâu Thiên sợ ngây người: “Đây… Đây là… Sao ngươi lại có thứ này?!”
Lục Thần cười gian xảo: “Ta đi dạo ở cấm khu của các đại lục, luôn phát hiện một vài thứ đặc biệt. Sao? Đây là bản thể pháp thân của ngươi đúng không?”
“Không! Đây là Thu Nhược!”
Lục Thần điếng người. Thu Nhược trông xinh đẹp như thế, sao lại là khí linh của cây gậy bị lửa đốt này?
“Đừng bày ra vẻ mặt đó! Đây là Hỗn Độn Pháp Thần Trượng! Trước kia Hỗn Độn Pháp Thần Trượng không phải trông như thế này! Ngươi phải biết rằng Thu Nhược có thể trở thành linh nguyên của chủ linh mạch mấy ngàn năm cho Vô Niệm Thánh Viện thì nàng ẩn chứa linh lực khủng bố cỡ nào! Phần này thì ta không bằng được! Nếu có Pháp Thần Trượng, không chừng có thể đánh thức Thu Nhược!”
Lục Thần ngẫm nghĩ rồi ném Pháp Thần Trượng cho Thâu Thiên: “Vậy thì cho ngươi pháp trượng này. Có cứu được Thu Nhược tiền bối hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“Ngươi… Ngươi cứ cho ta Thần khí thế sao?”
Lục Thần thờ ơ nói: “Thứ này trong tay ta cũng chẳng có ích lợi gì. Nếu ngay cả khí linh cũng không có thì sau này sẽ chẳng có uy lực gì, chi bằng giao cho ngươi. Huống chi ta sợ đã cho ngươi thấy nó rồi, hôm nào ngươi tới trộm, ta lại không thể đề phòng, chi bằng cho ngươi, coi như ân tình.”
“Được rồi, ta phải quay về đây. Ta sẽ kêu người giải trừ phong ấn trận, ngươi mang Thu Nhược đi đi.” Lục Thần xoay người, chợt nhớ tới một chuyện, bèn dừng lại nhìn Thâu Thiên: “Không được trộm đồ trong học viện chúng ta đâu đấy.”
Nói xong câu này, Lục Thần mới yên tâm, lập tức rời khỏi chủ linh mạch.
Nhìn bóng lưng Lục Thần đi xa, đôi mắt Thâu Thiên đỏ bừng.
“Duy Ngã Độc Cuồng, trên thế gian còn có người tu tiên như ngươi sao? Được! Ân tình này, Thâu Thiên ta ghi nhớ!” Dứt lời, hắn ta quay sang đi về phía quan tài thủy tinh: “Thu Nhược, ta có thể dùng Thâu Thiên Hoán Nhật, nhưng không thể trộm được Hỗn Độn Pháp Thần Trượng. Không ngờ khi ta không trộm được thì lại có người tặng nó cho ta…”
“Ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!”
…
Cuối cùng Lục Thần cũng rời khỏi chủ linh mạch. Lúc này hắn đang trong trạng thái suy yếu, cũng may người chờ ở cửa đều là bạn bè của hắn.
“Vô Danh ra rồi!” Đám người Hạc Hành vội vàng nghênh đón.
“Vô Danh, tình huống bên trong sao rồi? Lúc nãy ta thấy ngươi dùng không gian Sáng Thế, nhưng đột nhiên lại biến mất.”
“Ngươi dùng Thần Ma Thiên Uy? Rốt cuộc bên trong là ma vật gì mà khiến ngươi dùng nào là Thần Ma Thiên Uy nào là không gian Sáng Thế vậy?”
“Ngươi giết hắn rồi à?”
Lục Thần mỏi mệt lắc đầu: “Ta không giết hắn, còn suýt nữa bị hắn giết.”
“Hả?!”
Lục Thần nói: “Ta hơi mệt, cần nghỉ ngơi một lát… Mạc Bắc, phiền ngươi hủy bỏ phòng ngự ở đây đi.”