Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Ta muốn cho tất cả các ngươi đều trở nên giống như ta!"
"Cực Hàn Độc Bạo!"
Cô Tinh nổi điên gầm lên một tiếng, đột nhiên hắn ta phát động linh lực mạnh mẽ nổ tung!
Lục Thần vốn cho rằng Cô Tinh phát động linh đan tự bạo, thế nhưng nhìn từ cường độ nổ tung thì dường như vẫn không đạt đến cường độ của linh đan tự bạo.
Lúc này khoảng cách Lục Thần quá gần với Cô Tinh, hắn không kịp tránh đi, hơn nữa Lục Thần cũng không thể né tránh, Lục Di vẫn còn trong đám người kia!
Lục Thần nhanh chóng giơ canh tay Thái Hư ra ngăn lại, phát động phạm vị phòng ngự: "Thủ Hư!"
"Ca!" Lục Di lo lắng nhìn về phía Lục Thần, một mình hắn đỡ tất cả công kích!
Khi linh khí nổ tung tản bớt, Lục Di sốt ruột nhìn về phía chiến trường.
Trong chiến trường, gió tuyết đầy trời, nam tử tóc bạc vẫn đứng ngay tại chỗ, chỉ là Cô Tinh trước mặt hắn đã sắp tan biến không còn thấy gì nữa, chỉ để lại một ít máu thịt trên mặt đất.
Nhìn thấy lão ca không bị gì, bấy giờ Lục Di mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Thần buông cánh tay Thái Hư xuống, khẽ nheo mắt lại.
Khí thế Cực Hàn Độc Bạo quá lớn, nhưng uy lực cũng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, thậm chí không bằng Thứ Cốt Cực Hàn của Cô Tinh.
Thái Hư Tí hoàn toàn chặn được linh khí bạo phát.
Thở phào một hơi, nhìn hài cốt của Cô tinh, Thông Tý bên cạnh thấy chủ nhân tự bạo, dứt khoát lết thân thể trọng thương bỏ chạy.
Dù sao nơi này cũng là thế giới hiện thực, chiến sủng cũng sẽ chạy trốn.
"Tiểu Mao Đoàn, đừng đuổi theo." Lục Thần vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy toàn thân hơi lạnh kéo đến.
Lục Thần khẽ nhíu mày, hiện tại cường độ thân thể của hắn không sợ rét lạnh, sao có thể cảm thấy lạnh cơ chứ?
Chốc lát Lục Thần lại bắt đầu run rẩy, môi tím tái, đồng thời bị động thoát ra khỏi trạng thái Thần Ma Cộng Sinh.
Thậm chí hắn không thể điều động linh lực để chống lạnh!
"Điều này..." Lục Thần tròn mắt, sau đó hắn đột nhiên nhớ lại câu nói của Cô Tinh trước khi chết.
"Cực Hàn Chi Độc! Hắn đưa Cực Hàn Chi Độc vào trong cơ thể ta!" Nghĩ thế, Lục Thần giật mí mắt, không bao lâu thân thể mềm nhũn ngã liệt xuống đất.
Khi Lục Thần tỉnh dậy phát hiện bản thân đang nằm trên giường.
Bên cạnh giường đặt năm sáu cái bếp lò, nhưng trên người hắn đang đắp vài chiếc chăn.
Một vài người ngồi xung quanh, vẻ mặt lo lắng.
Lục Di, Bắc Tuyết Thái Tổ, Thanh Linh, Cô Phi.
Lục Thần ngồi dậy, nhưng vẫn cảm thấy rùng mình.
Nhìn thấy Lục Thần thức dậy, cả đám vội vã vây lại.
"Độc Cuồng huynh đệ, ngươi tỉnh rồi? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?" Lăng Quân ân cần nhìn Lục Thần.
Lục Di vừa định cầm tay Lục Thần, bàn tay vừa chạm đến suýt chút nữa tay nàng đã bị thương do rét!
Chỉ mới đụng một chút đã lạnh như băng, nghĩ đến bây giờ ca ca lại trong tình trạng như vậy, đôi mắt Lục Di đỏ bừng: "Ca ca, ngươi sao rồi?" Dứt lời, đôi mắt Lục Di lại ươn ướt.
Lục Thần mỉm cười với muội muội: "Khóc gì chứ, ta cũng chưa có chết, chỉ là... Hơi lạnh!"
Thái Tổ nãi nãi cau mày: "Trước khi Cô Tinh chết đã tỏa ra Cực Hàn Chi Độc, ban đầu mọi người chúng ta đều phải gặp họa, may mà Độc Cuồng tiểu hữu một mình đỡ sự nổ tung của hàn độc, thế nhưng điều này cũng tương đương với tự ngươi hấp thu tất cả hàn độc!"
"Độc phát là bộc phát tất cả Cực Hàn Chi Độc trong cơ thể Cô Tinh, cũng may nhờ thân thể Độc Cuồng tiểu hữu cường đại, nếu không e là hàn độc đã phát tác ngay tại chỗ, không thể xoay chuyển."
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ trước kia Cô Tính chính là bộ dạng này?"
Lăng Quân lắc đầu: "Trước kia hàn độc của Cô tinh là từ từ phát ra, bên ngoài mức độ mạnh mẽ không bằng một phần vạn bây giờ Độc Cuồng huynh đệ chịu đựng nữa. Không ngờ trước khi chết tên kia còn muốn độc hại những người khác."
Lục Thần thở dài một hơi, trước kia hắn đã từng thử qua rồi, hiện tại vấn đề lớn nhất là hắn không thể điều động linh lực!
Không có linh lực bảo hộ, thân thể có cường tráng hơn nữa cũng chỉ chắc hơn bao cát một chút mà thôi.
"Đại ca, ta, ta xin lỗi ngươi!" Cô Phi cúi đầu nghẹn ngào nói: "Vốn là dẫn ngươi đến Băng Nguyên Tinh dạo chơi, kết quả lại khiến ngươi trúng hàn độc! Ta, ta..."
Nhìn dáng vẻ tự trách của Cô Phi, Lục Thần mỉm cười: "Ngươi cái gì chứ, hiện tại không liên quan đến việc của ngươi."
Lục Thần khẽ hít sâu một hồi ngồi dậy, Lục Di vội vàng đắp chăn lên cho hắn.
"Chư vị cũng không cần phải tự trách chán nản như thế, tuy giờ ta hiện trúng hàn độc, thế nhưng nếu Cô Tinh có thể giải, chưa chắc ta không thể giải được."
"Lăng Quân tiền bối, lúc trước các ngươi để Cô Tinh rơi xuống Cực Hàn Băng Quật, hẳn là hắn ở chính nơi đó đã khống chế được hàn độc rồi." Lục Thần nhìn về phía Lăng Quân.
Lăng Quân như có lời khó nói, khẽ cau mày: "Độc Cuồng huynh đệ, chúng ta cũng vì xử Cô Tinh cực hình mới đưa hắn vào Băng Quật, ngay lúc đó hàn độc của hắn không bằng một phần vạn ngươi, hắn tiến vào Băng Quật suýt nữa đã chết cóng, bây giờ với bộ dạng của ngươi, ta e là không vào Băng Quật được đâu."
"Đúng rồi đó, đại ca, trước kia Cô Tinh cũng sợ lạnh, nhưng cũng không cực kỳ sợ lạnh giống như ngươi vậy, lúc trước ngươi hôn mê luôn miệng nói lạnh, nếu không phải sợ ngươi bị mất nước, ở đây ít nhất cũng phải thêm mười mấy cái bếp lò. Ngươi đến Băng Quật mà nói thật quá nguy hiểm." Cô Phi cũng nói.
Lục Thần cau mày, suy nghĩ một chốc rồi nói: "Hiện tại ta không thể huy động linh lực, hàn độc chưa diệt trừ thì ta chính là một phế nhân."
"Thay vì làm một phế nhân thì ta tình nguyện đánh cược một lần."
"Ta cũng không tin Cô Tinh có thể sống sót mà ta lại không sống nổi!"
Bây giờ Cực Hàn Băng Quật là biện pháp giải trừ hàn độc duy nhất của Lục Thần, hắn phải cược một lần!
Hai ngày sau, Lục Thần quấn ba bộ Tuyết Điêu bên ngoài, theo đội ngũ Bắc Tuyết gia đi về phía sâu bên trong sơn cốc Bắc Tuyết.
Mặc dù Lục Thần bọc bình như một quả cầu lông tròn vo, nhưng hắn vẫn lạnh run cầm cập.
Đây không phải không khí bên ngoài tạo nên, mà quan trọng hơn là đến từ hàn khí bên trong cơ thể.
Đi được nửa đường, Lục Thần cởi bỏ một bộ áo khoác ngoài.