Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiên Hinh Nhi thét lên một tiếng tê tâm liệt phế: "Phụ thân! Sư phụ! Sư bá!"
Lúc này đã không còn ai có thể cứu bọn họ!
"Xong rồi!" Ánh mắt của đám người Thiên Huyền đã không còn hy vọng gì nữa.
"Thiên Ngoại Chi Âm. Ma Âm Nhiễu Lương!" Thiên Âm Lão Quỷ giơ huyền cầm lên, đang định gảy đàn để hoàn thành lần đánh giết cuối cùng.
Thế nhưng đúng lúc này, một thanh trường thương ánh lên hào quang màu đỏ đột nhiên bắn nhanh tới từ phía chân trời.
Giống như một luồng ánh sáng màu đỏ phóng thẳng đến chỗ Thiên Âm Lão Quỷ!
Thiên Âm Lão Quỷ cũng không ngờ lúc này lại có người dám ra tay với hắn ta, cũng may phản ứng của hắn ta cũng không chậm, vội vàng thu chiêu, thân hình nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ, tránh khỏi một kích này!
Trường thương cắm vào mặt đất, linh lực nổ tung, mặt đất chấn động!
Thiên Âm Lão Quỷ nhìn thanh trường thương vẫn còn đang run rẩy trên mặt đất, hơi híp mắt lại, trong đầu nghĩ tới bốn chữ!
Thấy thương như thấy người!
Thấy Ngân Đảm, như thấy... Duy Ngã Độc Cuồng!
Thiên Hinh Nhi sợ hãi nhìn thanh trường thương kia, nàng vốn đã tuyệt vọng, nhưng lúc này lại như thấy được chút hy vọng.
Hắn đã trở về! Là vì mình truyền âm sao?
Trong đám đông, đám người Mạc Bắc, Vân Hải, Ỷ Thiên, Diệp Phàm trông thấy thanh trường thương kia thì trong lòng kích động vạn phần, bọn họ không thể quen thuộc Ngân Đảm hơn được nữa.
"Không sai, trên đời này đã không còn người nào có thể đánh bại Thiên Âm Lão Quỷ, nhưng..." Mạc Bắc hít sâu một hơi, giọng nói trở nên hơi run rẩy vì kích động.
"Nhưng tên đó căn bản không phải là con người!" Vân Hải giúp hắn ta nói xong lời hắn ta muốn nói.
Đây là điều những mà người này đã sớm đạt thành nhận thức chung ở trong lòng.
Ỷ Thiên gật đầu thật mạnh: "Từ ngày đầu tiên gặp hắn thì ta đã có cảm giác này, tên kia đúng là không phải con người!"
"Nếu Thiên Âm Lão Quỷ chiến thắng, không cần nghĩ cũng biết, tiếp theo Thần Ma Thánh Viện ta cũng không chạy được. Cộng thêm việc Hoàng Thiên Tiên Cung có ân với tên kia, với tính cách của hắn, dù đang cách xa ức vạn năm ánh sáng, nhưng chỉ cần hắn biết được việc này thì chắc chắn sẽ trở về!"
Đám người Diệp Phàm nhìn thanh trường thương đang run rẩy kia thì mỉm cười: "Viện trưởng, đã lâu không gặp! Các đệ tử đều rất nhớ ngài..."
Tất nhiên đám người Thiên Huyền cũng nhận ra thanh trường thương kia, lúc này cả đám lão quái đang chờ độ kiếp đều chấn kinh đến mức chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Lúc này mà vẫn có người dám đứng ra khiêu chiến Thiên Âm Lão Quỷ sao?
"Là tiểu tử kia! Hắn... Hắn đã trở về?!"
"Hắn đã đồng ý với chúng ta là sẽ độ kiếp sau ba năm, hiện tại đã qua hai năm rồi, nếu không có cả thực lực độ kiếp thì sao hắn dám khiêu chiến Thiên Âm Lão Quỷ chứ?"
"Chẳng lẽ hai nhân vật nghịch thiên sẽ quyết chiến sao?"
Không lâu sau, một nam tử mặc áo đen bắn thẳng tới như một luồng khói đen,.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng trước mặt Thiên Hinh Nhi.
Lục Thần thản nhiên nhìn qua tất cả mọi thứ trên chiến trường, cất tiếng nói: "Cũng may chạy tới kịp lúc."
Thiên Hinh Nhi nhìn nam nhân trước mặt nhìn, giờ phút này, một cảm giác an toàn tràn đầy tự nhiên sinh ra, giống như chỉ cần có hắn thì trời có sập xuống cũng sẽ không có việc gì.
Nếu lúc trước sự yêu thích của Thiên Hinh Nhi đối với Lục Thần là bởi vì kính ngưỡng sùng bái, vậy thì vào giờ phút này, nàng lại có thêm một phần ỷ lại đối với Lục Thần.
Khóe mắt Thiên Hinh Nhi đỏ lên: "Lục Thần, sao bây giờ ngươi mới đến..." Chưa dứt lời thì nàng đã không nhịn được mà khóc lên, vừa rồi nàng đã lo lắng muốn chết.
Lục Thần quay đầu lại, hắn cũng không trách cứ vì sao Thiên Hinh Nhi giận hắn, lúc này Thiên Hinh Nhi đang quá yếu đuối, sự "oán giận" này chỉ là nàng đang phát tiết ra những ủy khuất trong lòng mà thôi.
Hắn mỉm cười nói với Thiên Hinh Nhi: "Yên tâm đi, có ta ở đây, đám Thái Hạo tiền bối không có việc gì đâu."
Nói xong, Lục Thần đi về phía chiến trường.
Nhìn Lục Thần bước lên đài, đột nhiên trong lòng Thiên Hinh Nhi càng khó chịu hơn.
Vừa rồi nàng thất lễ trong chốc lát, hiện tại mới kịp phản ứng.
Nàng lo lắng cho đám phụ thân và sư phụ, nhưng cũng lo lắng cho Lục Thần!
Bát Vương hợp lực cũng không thể đánh bại Thiên Âm Lão Quỷ, hiện tại Lục Thần lại phải một mình đối mặt với hắn, ai có thể tưởng tượng được những áp lực này chứ?
"Lục Thần ca ca! Cẩn thận đó! Hắn rất mạnh!" Thiên Hinh Nhi vội vàng hô lên.
Đáng tiếc không biết Lục Thần có nghe thấy hay không...
Khi Lục Thần đứng ở trước mặt Thiên Âm Lão Quỷ, trên bầu trời chợt bùng nổ một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Đây là hai người thay đổi thiên tượng! Bây giờ bọn họ đã gặp nhau trên Hoa Sơn đại lục!
Hình như ông trời cũng biết, cuối cùng cuộc chiến giữa hai đại yêu nghiệt cũng đã bắt đầu!
Cả Lục Thần và Thiên Âm Lão Quỷ đều chưa mở miệng, nhưng xung quanh đột nhiên bùng nổ từng đợt kinh hô.
Nhất là bên Thần Ma Thánh Viện, bọn họ suýt nữa đã vỡ tổ!
"Đợi một chút! Không thể nào! Viện trưởng yêu nghiệt đã là Dã Nhân Vương rồi sao? Lại còn đạt tới cửu tinh nữa?"
Lục Thần lười ẩn giấu cấp bậc của mình, dù sao cũng sắp độ kiếp rồi, đến lúc đó chắc chắn người ta cũng biết hắn là Nhân Vương cửu tinh đỉnh phong.
"Dã Nhân Vương cửu tinh! Mẹ nó, có phải viện trưởng tham ô công quỹ của học viện hay không? Không đúng, khi đạt tới cảnh giới Nhân Vương, thuộc tính Chiến Hồn mới là cản trở lớn nhất! Chắc chắn là hắn ăn Tiên Linh Đan như ăn đậu phộng!"
"Dã Nhân Vương cửu tinh, viện trưởng lại tiến thẳng một mạch từ Dã Tu Sư đến Dã Nhân Vương đỉnh phong..."
"Đến đỉnh rồi sao? Aiii, ta chỉ sợ cho dù hắn thành Tiên thì cũng là một Dã Tiên."
Đám người Thiên Huyền trực tiếp bị đẳng cấp của Lục Thần hù dọa.
Thế nhưng khác với Thần Ma Thánh Viện chỉ tập trung quan tâm khía cạnh Dã Nhân Vương, đám người Thiên Huyền lại càng sợ hãi tốc độ lên cấp của Lục Thần hơn.
"Mới hai năm, hắn... Hắn đã từ Đại Đế Tu nhất tinh lên tới Nhân Vương cửu tinh? Sao điều này có thể xảy ra!"
"Trời ạ, đây là tốc độ tu luyện gì vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ trước đó thuộc tính Chiến Hồn của hắn đã cao sẵn rồi?"
Lời editor: Một tháng đua KTB mới lại tới. Muội còn đang nhận KP bạo chương, mỗi 20KP bạo ngay 1c!!!! Còn chờ gì nữa, mau mau ủng hộ bọn muội đi các đại thần ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!