Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Mà Huyền Linh tháp của chúng ta chắc chắn mang lại lợi ích ổn định hơn Vạn Linh Cổ Cảnh."
Hắc Nham gật đầu: "Được!"
...
Lục Thần hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, hiện tại hắn chỉ có một việc, để bản thân hoàn toàn đắm chìm vào trong tu luyện.
Trong trạng thái vô ngã, hắn đã trở thành một bộ phận của biển tinh không này, dung nhập với linh khí, dung nhập vào trong biển tinh không, cũng dung nhập vào trong trời đất!
Từng tinh quang xuyên qua thân thể hắn, để lại một lượng lớn linh khí...
Lại qua nửa năm, Lục Thần đã không còn ôm hy vọng với chuyện tiến vào cái gọi là "thế giới Cổ Cảnh". Hắn chỉ hy vọng không lãng phí cơ hội tiến vào Vạn Linh Cổ Cảnh tu luyện này.
Đột nhiên, một "tinh quang" trực tiếp xuyên quang thân thể Lục Thần.
Nhưng tinh quang lần này hoàn toàn khác với những tinh quang trước đó. Tinh quang này không lướt qua rồi đi mất, mà trực tiếp bao phủ lấy Lục Thần.
Gần như đồng thời, Lục Thần bị cưỡng chế rời khỏi trạng thái vô ngã, ngay sau đó một trận choáng váng cực lớn mà trước giờ hắn chưa từng cảm nhận thấy ập đến. Trời đất quay cuồng, hắn như rơi vào một vực sâu không đáy...
Thời điểm Lục Thần mở mắt, hắn lập tức chìm trong cảm giác kinh ngạc đến ngây cả người!
Có lẽ cảm nhận lúc này của Lục Thần đã không thể diễn tả bằng mấy chữ kinh ngạc đến ngây người được nữa. Trên thực tế, khi nhìn thấy một lão bà bà tươi cười tới mức mặt đầy nếp nhăn bế hắn trong tình trạng trần trụi ra ngoài, thì não bộ của Lục Thần đã lâm vào tình trạng đứng máy.
"Lão gia, lão gia, sinh rồi! Là bé trai!" Bà lão kia hưng phấn kêu to: "Phu nhân, phu nhân, là bé trai!"
Một nữ tử với khuôn mặt tiều tụy tái nhợt nhìn Lục Thần một cái, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Kỳ lạ, tại sao đứa nhỏ này lại không khóc?" Đột nhiên bà đỡ phát hiện vấn đề.
Một bà lão khác vội vàng nói: "Nhanh đánh mấy cái, hay là bị sặc nước ối."
Lục Thần rất hoang mang, cảm giác mình bị người khác nhấc lên, hơn nữa cái mông lập tức bị đánh cho mấy cái rất là đau.
Đau thì đau đấy, nhưng không biết tại sao Lục Thần lại không thể phát động Thần Ma Cộng Sinh hay hình thái Long Thần, ngay cả cường độ của thân thể cũng yếu đến cực hạn.
Nhưng Lục Thần cảm giác bản thân còn có thể nhịn thêm chút nữa...
"Tại sao lại không khóc? Chẳng lẽ là bị câm!"
"Đánh mạnh thêm tí nữa, phải khóc lên thì mới được!"
Ba ba ba, lại thêm mấy tiếng vang giòn tan, Lục Thần chỉ cảm thấy cái mông mình sắp bị người ta đánh tới nở hoa rồi.
Lão tử đại chiến mấy trăm hiệp với Tiên Vương cửu tinh còn không nhăn mày một cái, kết quả bây giờ lại không có sức đánh trả bà đỡ trước mặt?!
Còn tệ hơn nữa là bây giờ có nên khóc hay là không?
Dù gì bản thân cũng là một Nhân Vương thập lục tinh, khóc thì quá mất mặt, vậy không khóc đi. Nhưng không khóc có lẽ lại bị đánh mấy cái...
Sản phụ tiều tụy kia thấy đứa trẻ không khóc, vừa mới thả lỏng lại lo lắng nói: "Chẳng lẽ bị câm thật sao!"
Bà đỡ đẻ ra tay nhanh như chớp, Lục Thần hoàn toàn không thấy rõ động tác của đối phương, hơn nữa đòn đánh vừa nhanh vừa mạnh, Lục Thần chỉ cảm thấy đối phương đã đánh vào mông mình.
Lục Thần khiếp sợ, mạnh như vậy?! Chẳng lẽ bà đỡ này là một vị Tiên Tôn nào đó! Cố nhịn mấy đợt Lục Thần đã không nhịn được nữa… Oa, một tiếng khóc lên.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá, không phải người câm, không phải người câm!" Bà đỡ hô to ra ngoài cửa: "Lão gia, ngài chờ một chút, ta lập tức bế thằng bé ra."
Nói xong, còn không quên trêu chọc đứa nhỏ trong ngực: "Ta chưa thấy đứa bé nào bướng bỉnh như vậy, tính cách tiểu tử này thật là cứng đầu, suýt chút nữa ta đã xem ngươi thành một nhóc câm."
"Nhìn đôi mắt nhỏ có thần này xem, giống như một tiểu đại nhân, chắc chắn sau này sẽ là một đứa bé lanh lợi!"
Bà đỡ quấn chặt Lục Thần xong, ra cửa giao cho một nam nhân trung niên, người kia thấy Lục Thần, cười đến run cả râu.
"A Thiết, ngươi ôm đứa trẻ, ta đi xem phu nhân một chút." Nam nhân còn chưa quên phu nhân vừa sinh, giao đứa bé sơ sinh cho thủ hạ thân tín.
A Thiết? Cái tên này khiến Lục Thần cảm thấy rất thân thiết, bởi vì ở Ngũ Trọng Thiên, hắn cũng từng quen biết một người bản địa tên A Thiết, cũng chính A Thiết đó đã cho Lục Thần một tấm Nguyên Thần lệnh.
Chẳng qua, sau này số mệnh của A Thiết đó rất thảm thương, cuối cùng bị Sư Vương trong bảy Thần đánh chết...
Hiển nhiên A Thiết này không phải A Thiết đó, cách hắn ta ôm đứa bé sơ sinh hơi mất tự nhiên, dáng người cũng là cao lớn thô kệch, có phần dũng mãnh.
Chẳng qua lúc này ánh mắt của hắn ta nhìn Lục Thần lại như thiết hán nhu tình.
"Ha ha, tiểu thiếu gia, sao ngươi sinh ra lại xấu như vậy."
Bà đỡ đứng cạnh liếc A Thiết một cái: "Nói cái gì vậy, con nít mới sinh ra đều là dáng vẻ này. Đứa nhỏ sinh ra như này đã rất đẹp rồi."
A Thiết cười nói: "Lý bà bà, bà thì biết cái gì, nam nhân đẹp thì làm được gì, nam tử hán phải có chí ở bốn phương, kiến công lập nghiệp giống như lão gia vậy."
Mặc kệ những người khác phản ứng như thế nào, thì bây giờ Lục Thần còn chưa kịp phản ứng.
Hắn hiểu rõ, bây giờ hắn chỉ là một đứa bé sơ sinh, bị một đám người ôm tới ôm lui, còn có người vén chăn mền của hắn lên nghiệm chứng thân phận...
Dù sao thì hắn cũng không có sức chống cự, đã không thể chống cự thì chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.
Nhìn thì nhìn đi, ta cũng không thiệt thòi gì!
Lại nói, chẳng lẽ hắn đã tiến vào thế giới Cổ Cảnh? Dường như chỉ có một loại khả năng này.
Không ngờ chỉ còn một năm cuối cùng lại để hắn gặp một thế giới Cổ Cảnh.
Ở thế giới này, hắn sẽ bắt đầu trưởng thành từ trẻ sơ sinh, bởi trí nhớ của hắn không mất đi, cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể tu luyện ở đây 100 năm!
Trước mắt hắn còn chưa cảm giác được nồng độ đậm đặc của linh khí xung quanh, có thể là do bản thân còn quá nhỏ.
Bây giờ hắn cũng không khống chế được tay chân của mình, khua tay múa chân loạn xạ, sao có thể tiến vào trạng thái tu luyện...
"Ồ, hình như là thiếu gia đói rồi, nhanh gọi bà vú tới!"