Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1840 - Chương 1827: Có Bẫy! (1)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1827: Có bẫy! (1)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Chỉ là hắn không dốc hết sức mà nấu nữa, nếu không cẩn thận làm còn ngon hơn cả Nghiêm Trụ, đến lúc đó hắn lại không cách nào thoát thân.

Ngoại trừ mấy lần đứng bếp kia, Lục Thần không xuất hiện ở địa phương khác.

Bảy năm, Lục Thần như một người vô hình, trừ viện trưởng, Nghiêm Trụ, Mộng Khê và Trần gia gia thỉnh thoảng tới thăm hắn, có lẽ trong Tây Thánh Linh Viện không một ai nhớ tới sự tồn tại của thiếu niên này.

Từ lúc Lục Thần mười tuổi tiến vào Tây Thánh Linh Viện đến nay, bây giờ hắn đã mười tám tuổi!

Một buổi tối, trong rừng rậm phía sau nhà bếp, một bóng người xinh đẹp chợt lướt qua, trực tiếp đi vào trong rừng.

Mộng Khê nhìn xung quanh: "Trước kia len lén đi theo Nghiêm Trụ, thấy hắn đi hướng này, chắc là vậy."

Một mực đi sâu vào rừng, cho tới khi đi hơn mười mấy cây số, cuối cùng Mộng Khê đã thấy một căn nhà gỗ.

"Quả nhiên là ở nơi này!" Mộng Khê đắc ý nói: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi, lại ở chỗ này! Đây đã là ranh giới của Tây Châu thành rồi!"

Bên cạnh nhà gỗ này có một bãi đất trống, xung quanh chất đống rất nhiều tảng đá to lớn, lúc này hình như có bóng người chớp lóe bên trong đó.

Mộng Khê lặng lẽ lẻn qua.

Lúc này, có một thiếu niên cao lớn đang đứng chính giữa bãi đất trống, cao tầm mét chín, bên cạnh hắn còn có một thanh trường thương màu đỏ, cao hơn hắn cả một cái đầu.

"Lục Thần... Hả? Hắn đang làm gì vậy?"

Đột nhiên, trường thương bên cạnh Lục Thần trực tiếp bay lên trời, sau đó đâm thật sâu vào mặt đất.

Trong nháy mắt này, mặt đất chu vi ngàn mét xung quanh như mặt nước sôi trào, vô số sương mù màu đen tuôn ra, dường như đã hình thành một thanh hắc thương rộng ngàn mét và dài mười ngàn mét!

Hắc thương xông thẳng tới chân trời sau đó biến mất không còn bóng dáng...

Thấy một màn này cả người Mộng Khê đã kinh ngạc đến hóa đá...

Một đôi mắt to tròn thiếu chút nữa là rớt ra ngoài!

Nàng lẩm bẩm nói: "Cái này, đây là... Tầng thứ chín của Địa Sát Huyền Minh Thương... Thiên Huyền Địa Sát?!"

"Điều này, sao có thể chứ! Sao lại có người có thể luyện thành Thiên Huyền Địa Sát?" Trong đầu Mộng Khê là một mảnh hỗn loạn...

Còn không chờ Mộng Khê kịp phản ứng, chỉ nghe người nọ thì thầm: "Tám năm rồi, có một vài món nợ, nên tính toán cho rõ!"

"Đi ra đi!" Lục Thần đột nhiên nhìn về phía Mộng Khê ẩn thân.

Mộng Khê sợ tới mức toàn thân run lên.

Nàng đường đường là một Linh Tôn, ẩn nấp kĩ như vậy mà Lục Thần đã sớm phát hiện ra nàng rồi sao?

Mộng Khê không tình nguyện bước ra, xuyên qua đống đá tảng, đi tới trước mặt Lục Thần: "Là ta..."

Lục Thần mỉm cười: "Ta đã chuyển nhà vài lần, không ngờ vẫn bị ngươi tìm ra được."

Mộng Khê bĩu môi: "Ngươi là thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần Nghiêm Trụ đều phải lượn quanh mấy vòng rồi mới đến tìm ngươi, muốn tìm được ngươi thật không dễ dàng."

"Mà này, chiêu vừa rồi của ngươi, là tầng thứ chín của Địa Sát Huyền Minh Thương, Thiên Huyền Địa Sát sao?!"

"Sao ngươi biết?" Lục Thần có chút kinh ngạc: "Không phải nói là không ai luyện thành sao?"

"Trong nhà ta có cổ tịch đề cập đến Địa Sát Huyền Minh Thương, có tổ tiên từng căn cứ đặc điểm của bảy thức đầu tiên trong thương pháp này, cùng với tên của ba thức cuối, suy đoán ra tầng thứ chín có thể là lấy thương ý dẫn động sát khí trong lòng đất, thành thế phá thiên... Tình cờ lại giống hệt với một chiêu vừa rồi của ngươi, cho nên ta đoán đó là Thiên Huyền Địa Sát."

Lục Thần mỉm cười nhìn Mộng Khê, thản nhiên nói: "Đúng là Thiên Huyền Địa Sát."

"Nhưng... Không ai có thể luyện thành, sao ngươi làm được?"

Lục Thần suy nghĩ một chút, trong suốt chín tầng của Địa Sát Huyền Minh Thương, Lục Thần chỉ gặp bình cảnh ở tầng thứ ba do phải tiếp xúc với thương ý, còn lại đều nước chảy mây trôi, vừa học đã biết...

Cho nên, Địa Sát Huyền Minh Thương thật ra rất dễ học?

Kinh nghiệm nói cho Lục Thần biết, nếu hắn ăn ngay nói thật, rất có thể sau này không thể làm bạn với Mộng Khê được nữa.

Lục Thần quyết định, không nên để cho lòng Mộng Khê mang quá nhiều áp lực thì tốt hơn.

"Khụ, cái đó, ta cũng là cơ duyên xảo hợp, có lĩnh ngộ mới học được."

"Cơ duyên xảo hợp? Vậy, vậy hàng tỉ thứ yêu cầu luyện tập trong đó thì sao?"

"À, cái đó là trụ cột, phải hoàn thành tuyệt đối."

"Luyện tập tỉ tỉ lần... Ngươi chỉ mất tám năm đã hoàn thành?"

Mặc dù Lục Thần đã vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn bị Mộng Khê phát hiện chỗ không bình thường.

"Cái này... Phải rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Lục Thần chỉ có thể cưỡng ép nói sang chuyện khác.

Mộng Khê dùng ánh mắt cổ quái nhìn đi nhìn lại Lục Thần: "Linh mạch nhất tinh... Luyện thành Địa Sát Huyền Minh Thương... Ta muốn điên rồi!"

"Ta đang chuẩn bị đi ăn bữa khuya, hay là, ăn xong bữa khuya rồi lại điên?"

"Ăn khuya?" Quả nhiên sức hấp dẫn của đồ ăn ngon là không thể cưỡng lại, thấy Lục Thần muốn tự mình nấu, Mộng Khê lập tức lấy lại tinh thần, kéo Lục Thần chạy về phía nhà ăn: "Ta quả thật rất đói, cũng không biết tại sao bây giờ ta cứ nhìn thấy ngươi là lại đói!"

Lục Thần làm một mâm cá nướng cay, dù cay đến đầu đầy mồ hôi, Mộng Khê vẫn không chịu buông đũa xuống.

"Lục Thần ngươi thật đáng ghét, cho nhiều tiêu như vậy, ngày mai kiểu gì mặt ta cũng nổi mụn!"

Lục Thần cười lắc đầu: "Ta cũng không bắt ngươi ăn..."

"Ai bảo ngươi nấu ăn ngon như vậy! Ta mặc kệ, là lỗi của ngươi! Không được, còn năm ngày nữa là đến đại hội luận kiếm toàn quốc rồi, với bộ dạng này của ta... Đều tại ngươi!"

"Luận kiếm toàn quốc?"

"Ừ, mười năm một lần Thiên Thánh quốc sẽ tổ chức đại hội luận kiếm, linh viện cũng được, quân đội cũng được, các thế lực lớn cũng không sao, tất cả đều được tham gia. Đến lúc đó sẽ có hai cuộc thi, một cái là tranh giành danh hiệu người mạnh nhất Thiên Thánh quốc, một cái là đấu võ chọn người mới mạnh nhất dưới 20 tuổi."

Lục Thần nhìn Mộng Khê một chút, ăn cay đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cái đũa lại gắp không ngừng nghỉ.

Mộng Khê là song linh mạch cửu tinh, thực lực tương đối mạnh, có hy vọng tham gia đấu võ cho người mới mạnh nhất.

"Này, không phải ngươi luôn không có hứng thú gì với luận kiếm sao?" Mộng Khê khó hiểu hỏi.

Bình Luận (0)
Comment