Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1841 - Chương 1828: Có Bẫy! (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1828: Có bẫy! (2)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Thần thầm nghĩ, kinh nghiệm tác chiến của hắn quả thực đủ phong phú, nhưng đó là với Vô Cực Kiếm và Diệt Thần Thương, không phải kinh nghiệm với Địa Sát Huyền Minh Thương.

Mặc dù Địa Sát Huyền Minh Thương đã đại thành, nhưng hắn lại chưa một lần thực chiến, mà lần này có thể là một cơ hội tốt.

"Này Lục Thần, ngươi đi báo danh cùng ta đi, ngươi còn luyện được cả Địa Sát Huyền Minh Thương, ta cảm thấy ngươi lấy danh hiệu người mới mạnh nhất không phải là chuyện khó."

Lục Thần khẽ mỉm cười: "Được, để ta thử một chút, nhưng ta sẽ tự tìm viện trưởng báo danh."

"Hả? Người tham gia thật à? Thật tốt quá! Chúng ta có thể cùng nhau đi Thiên Thánh thành rồi!"

Lục Thần nhìn Mộng Khê vui sướng nhảy dựng lên, khẽ cau mày hỏi: "Mộng Khê, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, có chút chuyện ta rất muốn hỏi ngươi."

"Ừ, ngươi hỏi đi."

"Ngươi là người của Mộng gia ở Thiên Thánh thành hả?"

Mộng Khê lập tức yên lặng trở lại, nàng lại nhìn Lục Thần một chút, trầm tư hồi lâu, rốt cuộc gật đầu một cái: "Ta đúng là người Mộng gia."

Lục Thần cũng không quá ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Mộng gia các ngươi ở Thiên Thánh quốc thực lực hùng hậu, tại sao ngươi phải tới linh viện ở loại địa phương nhỏ này?"

"Từ nhỏ phụ thân ta đã lập hôn ước cho ta, ta không muốn lấy người kia nên tự mình chạy ra ngoài."

Lục Thần không nhịn được muốn cười, nha đầu này mười tuổi đã tự mình chạy ra ngoài, lá gan thật sự rất lớn.

Nhưng nghĩ tới tính cách của Mộng Khê, thì cũng không phải là chuyện không thể.

Nói đến việc này, Mộng Khê mặt đầy khó chịu: "Cái tên kia là tam linh mạch cửu tinh, cha ta vì phát triển gia tộc, nên liên hôn với nhà hắn... Nhưng ta vốn không thích hắn, dựa vào cái gì muốn ta gả cho hắn!"

"Tam linh mạch?" Lục Thần khẽ cau mày, ở cái thế giới này, tam linh mạch cửu tinh hẳn là tồn tại như thiên tử.

"Mộng Khê, vậy ngươi đi tham gia luận kiếm toàn quốc lần này, chẳng phải sẽ bại lộ hành tung sao?"

Mộng Khê thở dài một cái: "Ta có thể chạy đi đâu nữa, hai năm trước ta đã biết, người nhà đã sớm truy ra được tung tích của ta, vẫn luôn ẩn trong bóng tối giám thị ta."

"Ta đã hiểu rõ, trừ khi ta phản quốc, nếu không ta trốn không thoát được, đã vậy, thì lần luận kiếm toàn quốc này là cơ hội duy nhất của ta. Chỉ cần ta có thể trở thành người mạnh nhất, đến lúc đó bọn họ cũng không còn mặt mũi tới cầu hôn nữa!"

Nói xong, vẻ mặt Mộng Khê lại ảm đạm xuống: "Nhưng ta nghe nói, Lý Hạo Bạch kia vì bị ta đào hôn, đột nhiên hăng hái vươn lên, còn nói gì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây... Không phải là ta xem thường hắn, ta cũng không có tư cách xem thường hắn, ta chỉ là không thích hắn thôi."

"Bây giờ tên kia đã là Linh Tôn cửu tinh, còn cao hơn ta hai tinh... Hắn lại là tam linh mạch, lần này ta phải toàn lực ứng phó mới có thể thắng..."

Mộng Khê đang kể chuyện cũ thương tâm của mình, kết quả ngẩng đầu một cái, thì thấy Lục Thần kia đang nín cười.

Lục Thần quả thực là kìm nén đến khổ cực, đây không phải là điển hình của từ hôn kiều đoạn sao... Chẳng qua là động cơ của Mộng Khê không khoa trương như trong tiểu thuyết, nàng chỉ đơn thuần không thích người nọ.

Lý do này, quả nhiên rất Mộng Khê.

"Ngươi, sao ngươi lại cười!" Mộng Khê vừa tủi thân vừa tức giận nhìn Lục Thần: "Người ta đã đáng thương như vậy, ngươi còn cười!"

Lục Thần nhéo mặt mình một cái, nghiêm mặt nói: "Được rồi được rồi, ta không phải đang cười nhạo ngươi."

"Hừ! Dù sao ta cũng đã nghĩ kỹ, nếu ta không thắng được hắn, vậy ta trước tìm một người, sau đó gạo nấu thành cơm, ta xem bọn họ xử lí thế nào!"

Lục Thần hít ngược một hơi, trong đầu Mộng Khê lại có ý tưởng đáng sợ như vậy sao?

Mới vừa rồi Mộng Khê nghe nói hắn muốn tham gia trận đấu, thì vui vẻ tới quơ tay múa chân... Chẳng lẽ, còn có nguyên nhân khác?

Buổi tối, Lục Thần còn muốn tu luyện tâm pháp, Mộng Khê thì lại lười nên ngủ ở trong nhà gỗ của Lục Thần.

"Nha đầu kia, không sợ ta có suy nghĩ không đứng đắn với nàng sao?"

Nói thật, đến bây giờ Lục Thần vẫn không thể khống chế một vài phản ứng bản năng của thân thể, cũng giống như hai năm qua, lúc nhìn dáng người lồi lõm cuốn hút của Mộng Khê, thỉnh thoảng hắn cũng không nhịn được có một vài ý nghĩ kỳ quái.

Lục Thần lắc đầu, tốt nhất hắn không nên ở lại đây, cứ để cho Mộng Khê ngủ, còn bản thân thì vào rừng tu luyện thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mộng Khê rửa mặt xong thì tới tìm Lục Thần!

"Lục Thần, đi thôi, ta cùng ngươi đi tìm viện trưởng, tránh cho ngươi đổi ý!"

Lục Thần không nhanh không chậm rửa mặt ở bên dòng suối xong, đứng lên nhìn về phía mặt trời mọc, trong mắt thoáng qua một chút lạnh lẽo.

"Trước khi đi báo danh, ta muốn đi thu một món nợ trước đã."

"Món nợ? Vậy ta đi cùng ngươi!"

Lục Thần quay đầu nhìn về phía Mộng Khê: "Lần này có thể hơi đẫm máu, ngươi nhất định muốn đi với ta sao?"

Mộng Khê nghe xong thì đột nhiên sững sờ.

Nhưng nàng rất nhanh đã hiểu, món nợ mà Lục Thần muốn thu chỉ sợ không phải tiền bạc... Mà là mạng người.

Mộng Khê trầm giọng nói: "Dù sao cả hai chúng ta đều không còn đường lui nữa, vậy ta đi cùng ngươi!"

...

Mấy năm gần đây, Đinh Hổ không dám đi chọc Lục Thần, nhưng thế lực của hắn ta ở nhà bếp càng ngày càng lớn.

Ỷ vào phía trên có người, chỉ cần có người không phục hắn ta, hắn ta sẽ sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, liều mạng hành hạ.

Nghe nói từ sau khi Lục Thần rời đi, nơi này đã chết hai mạng người!

Nhưng dù vậy, Đinh Hổ vẫn ngồi vững vàng vị trí chưởng sự nhà bếp, những người khác thì "nhắc đến Hổ là biến sắc" nên không còn ai dám ra mặt.

Lúc chuẩn bị đồ ăn sáng, một hài tử mười mấy tuổi đang bổ củi, đột nhiên bị một roi quất lên người, đánh tới mức hài tử kia ngã xuống đất miệng phun máu tươi.

Những người khác thấy một màn này lại không có ai dám nói nửa câu.

Dương Dũng vội vàng đi tới bên Đinh Hổ, nịnh nọt nói: "Hổ ca đánh thật hay, tiểu tử này có bổ thanh củi cũng vất vả như vậy, nên dạy dỗ một chút!"

Đinh Hổ hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt hài tử kia, đá một đá lên người nó.

Bình Luận (0)
Comment