Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Ta đánh nó không phải vì nó làm việc không tận lực, mà vì mỗi lần nhìn thấy nó ta lại nhớ đến đồ chó chết kia!"
Mắt Dương Dũng đảo một vòng, lập tức hiểu ý: "Đúng vậy, tên Lục Thần đó, chỉ đứng bếp một lần đã có thân phận đệ tử ký danh, thật là đáng ghét!"
Đinh Hổ hơi nheo mắt lại: "Lão tử thật sơ ý, ban đầu đáng lẽ ta không nên đồng ý cho hắn nấu, nếu không ta có thể từ từ giết chết hắn!"
"Hổ ca, chuyện này không thể trách ngươi được, ai có thể ngờ được một hài tử mười tuổi lại có tài nấu nướng như vậy!"
Đinh Hổ càng nghĩ càng giận: "Lục Thần, bây giờ có lẽ lão tử không đụng được ngươi, nhưng Bạch Hạnh sắp từ chức rồi, lúc đó ta sẽ nói với thúc phụ thu hồi lệnh bài đệ tử ký danh của ngươi, đến lúc đó lão tử lột da ngươi!"
Nói xong giống như không hết giận, Đinh Hổ lại giơ roi lên, một lần nữa quất về phía nam hài.
Giống như người nằm trên mặt đất chính là Lục Thần.
"Hầy, chỉ sợ hài tử kia sẽ bị đánh tới chết!"
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, Đinh Hổ mà nghe được thì người kế tiếp là ngươi!"
"Đáng chết, không ai dám đứng ra chống lại tên Đinh Hổ này sao?"
"Trước kia không ai dám động hắn, bây giờ lại càng không có ai dám động hắn! Thúc phụ của hắn là viện trưởng nhiệm kì kế, ai dám động vào hắn?"
Nhưng trong nháy mắt hắn ta vung roi, roi của hắn ta bất chợt bị một nguồn lực nhẹ nhàng tác động, sau đó cây roi bền chắc trực tiếp nổ tung, nát bấy giữa không trung!
Mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía bên này.
Đinh Hổ nhìn cây roi trơ trụi trong tay mình, lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy? Sao roi của ta lại tự phát nổ?"
Trong đám người bỗng tách ra một con đường, một thiếu niên cao lớn cùng một thiếu nữ tuyệt đẹp từ trong đám người bước tới.
Vừa nhìn thấy hai người này, Đinh Hổ, Dương Dũng đều ngẩn người ra.
Đây không phải là người vô hình bị rất nhiều người quên mất... Lục Thần hay sao!
Nghiêm Trụ ở phía xa cũng thấy được Lục Thần, vội vàng chạy tới: "Sư phụ, sao người lại tới nơi này?"
Lục Thần chỉ nhìn qua Mộng Khê hỏi: "Mộng Khê, có đan dược bảo vệ tính mạng không?"
"Có Hoạt Huyết Đan." Mộng Khê giao một viên đan dược cho Lục Thần.
Lục Thần cầm đan dược, nói: "Nơi này ngươi không nên nhúng tay." Nói xong, Lục Thần đi tới bên cạnh đống củi, cúi xuống kiểm tra tình huống của hài tử.
Hài tử kia nửa tỉnh nửa mê, nhìn qua có vẻ bị thương rất nặng.
"Nào, ăn đan dược vào đi." Lục Thần cho hài tử ăn đan dược.
Có đan dược, hài tử này sẽ không có gì đáng ngại.
Lục Thần đứng lên, nói với Nghiêm Trụ: "Nghiêm Trụ, đỡ hài tử này xuống nghỉ ngơi."
Nghiêm Trụ sửng sốt một chút, hôm nay Lục Thần làm sao vậy? Đây là muốn trở mặt với Đinh Hổ sao?
Nhưng sư phụ có lệnh, hắn ta chỉ có thể làm theo.
Thời điểm đỡ nam hài, Nghiêm Trụ nói khẽ với Lục Thần: "Sư phụ, không nên vọng động… Ta sẽ quay lại ngay."
Lục Thần chỉ cười, không hề hứa hẹn điều gì.
Sau khi Nghiêm Trụ đi, Lục Thần nhìn nhìn đống củi. Năm đó, hắn cũng bị đám người Đinh Hổ đánh nhiều lần ở chỗ này.
Hắn xoay người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Hổ, nói: "Chỗ này thật đúng là khiến cho người ta hoài niệm."
Đinh Hổ hơi nheo mắt lại: "Lục Thần, ngươi có ý gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi, là muốn đến báo thù sao?"
"Đừng tưởng rằng ngươi được làm một đệ tử ký danh là có tư cách phách lối trước mặt ta!" Đinh Hổ không sợ chút nào: "Ngươi cũng sống ở học viện nhiều năm rồi, phải biết lão tử là người mà ngươi không chọc nổi!"
Đinh Hổ nghênh ngang đi về phía Lục Thần: "Lục Thần, mấy năm nay ta không đi trêu chọc ngươi, nhưng cuộc sống an nhàn của ngươi sắp chấm dứt rồi. Bạch Hạnh sắp từ chức, thúc phụ ta sắp trở thành viện trưởng mới của Tây Thánh Linh Viện."
"Nghe được tin tức này có phải rất tuyệt vọng hay không? Cuối cùng Lục Thần ngươi cũng không thoát khỏi tay lão tử!" Đinh Hổ dùng tay nắm roi đâm thẳng ngực của Lục Thần, trong mắt lộ ý cười.
Để cho Lục Thần thư thái nhiều năm như vậy, lần này phải khiến hắn ngày một tệ hơn, đòi lại toàn bộ!
Đột nhiên Lục Thần bắt lấy cổ tay của Đinh Hổ.
Trước kia Lục Thần chỉ là một hài tử, còn không cao bằng Đinh Hổ, nhưng bây giờ hắn đã cao hơn Đinh Hổ nửa cái đầu.
"Ngươi, ngươi làm gì!" Đinh Hổ muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện mình dùng sức như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của Lục Thần.
Lục Thần lạnh lùng nhìn Đinh Hổ: "Nếu là ngày thường, ta sẽ không giết phàm nhân, nhưng chúc mừng ngươi, ngươi trúng giải rồi!"
Bàn tay Lục Thần chậm rãi tăng lực, toàn bộ cổ tay của Đinh Hổ không ngừng vặn vẹo, thẳng đến khi năm ngón tay biến dị, cổ tay vặn vẹo.
"Aaaa! Đau! Lục Thần, ngươi buông tay cho lão tử! Aaaa!" Khuôn mặt của Đinh Hổ trở nên dữ tợn vì đau đớn.
Nhưng Lục Thần lại không có ý buông tay, còn tăng thêm lực, toàn bộ xương cổ tay của Đinh Hổ trực tiếp nát bấy!
Lục Thần vừa buông tay, cả người Đinh Hổ thụt lùi về sau mấy bước: "Ngươi, ngươi điên rồi! Ngươi dám hành hung ta giữa ban ngày!"