Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước mắt Đinh Hổ trở nên mơ hồ, Lục Thần đã xuất hiện trước mặt hắn ta lần nữa, tay trái như ưng trảo bấu vào vai phải của hắn ta.
Rắc rắc rắc, xương bả vai, xương cánh tay phải từ từ nát bấy!
Lúc này, cánh tay phải của Đinh Hổ chỉ còn được nối liền bằng da, không nhìn thấy chút máu chảy nào, nhưng cả cánh tay đã mềm nhũn xuống, hình dáng quỷ dị.
"Aaa!" Đinh Hổ rên lên một cách đau đớn, cả cánh tay gã bị bóp nát trong trạng thái tỉnh táo, loại đau đớn này thật là khó mà tưởng tượng.
Lục Thần lạnh lùng nhìn Đinh Hổ: "Không phải ngươi rất thích dùng cánh tay này đánh ta sao?"
"A, a, Lục Thần, ngươi, ngươi mẹ nó điên rồi! Nhanh, người đâu, đi gọi Đinh Sơn Hà cho ta!"
Lục Thần chợt nhấc chân, đạp một cước lên đầu gối của Đinh Hổ, nơi đầu gối đùi phải Đinh Hổ gãy về sau một cách kỳ dị, cả người Đinh Hổ ngã sấp xuống mặt đất.
Hắn ta hoảng sợ nhìn Lục Thần, sao người này lại trở nên lợi hại như vậy, một Tu Sĩ ngũ tinh như hắn ta lại không hề có sức đánh trả?
Hơn nữa, trình độ tàn nhẫn của Lục Thần còn đáng sợ hơn cả hắn ta.
Lục Thần không nóng nảy giết hắn ta, hắn muốn khiến hắn ta cảm nhận đau đớn còn đáng sợ hơn cái chết!
Toàn bộ xương cánh tay phải của Đinh Hổ đều nát thành bột, đầu gối đùi phải dập nát, hắn ta đau đến không muốn sống nữa.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng không dám tin vào mắt mình nữa.
Đám người Dương Dũng choáng tới ngây người, Đinh Hổ bảo hắn ta đi gọi thúc phụ Đinh Sơn Hà, kết quả hắn ta lại như khúc gỗ đứng đực ra đó.
"Tên Lục Thần này điên thật rồi!"
Lục Thần lại không quan tâm mọi người nghĩ gì, đi tới bên cạnh đống củi, nhặt hai cây rìu trên mặt đất lên, mỗi tay một rìu, trong nháy mắt đi tới trước mặt Dương Dũng còn đang ngẩn người, trực tiếp chặt một rìu lên bả vai của hắn ta.
Dương Dũng còn chưa kịp phản ứng, trên bả vai đã truyền tới đau nhức, hắn ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết: "A! Lục Thần ngươi..."
Lục Thần cứ vậy kéo đi, Dương Dũng cũng ôm chặt lấy rìu không dám buông tay, để Lục Thần kéo đến trước mặt Đinh Hổ.
Lục Thần nhìn Đinh Hổ mặt đầy hoảng sợ, cười lạnh một tiếng, một cây rìu khác trực tiếp chém vào bả vai còn lại của hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết của Đinh Hổ và Dương Dũng vang lên bên tai không dứt, nhưng Lục Thần lại như không nghe thấy.
"Không phải muốn đi gặp thúc phụ ngươi sao? Đi, ta mang ngươi đi gặp hắn!" Dứt lời, Lục Thần kéo hai người tới diễn võ trường của Tây Thánh Linh Viện.
Trên mặt đất từ nhà bếp đến diễn võ trường để lại vệt máu thật dài, mọi người thấy một màn này vừa kinh hoàng, vừa tò mò đi theo sau Lục Thần.
Ngay cả những đệ tử của học viện thấy cảnh máu tanh như vậy cũng sợ hãi mặt không còn chút máu.
Lục Thần kéo hai người tới diễn võ trường, lúc này mới buông tay.
Hắn cũng không vội vàng động thủ, hai tay ôm ngực như đang đợi người nào đó.
Đúng như dự đoán, một đoàn người vội vã chạy tới diễn võ trường.
Một tên nam nhân trung niên giận quát một tiếng: "Người nào dám hành hung ở Tây Thánh Linh Viện giữa ban ngày ban mặt?"
Người tới là thúc phụ Đinh Sơn Hà của Đinh Hổ, lúc này thấy thảm trạng của Đinh Hổ, hắn ta cũng nổi giận đến xanh mặt.
Gần như đồng thời, Bạch Hạnh cũng vội vã chạy tới.
Vừa nhìn thấy hiện trạng hai người đang kêu rên trong vũng máu, lại nhìn người thiếu niên đứng ở phía sau hai người, đầu óc rối bời.
"Tiểu Thần? Ngươi, ngươi làm gì!"
Càng ngày càng nhiều người vây tới đây, đã bao vây diễn võ trường tới mức nước chảy không lọt.
Bây giờ Nghiêm Trụ đã mất hết hồn vía, kéo Mộng Khê: "Mộng Khê, nhanh, nhanh nghĩ biện pháp cứu sư phụ ta! Ngươi cũng biết hắn bị Đinh Hổ ức hiếp mới làm ra những hành động lỗ mãng như vậy."
Mộng Khê cau mày, lo lắng không thôi: "Ta, ta cũng không biết hắn sẽ làm lớn như vậy! Viện trưởng Bạch và viện trưởng Đinh đều là Linh Vương, ta, ta làm sao cứu hắn!"
"Đúng rồi, thương của hắn đâu? Hình như hắn không mang thanh trường thương kia!"
Lục Thần ngay cả thương cũng không mang, sợ là càng khó đột phá vòng vây này.
Trong lúc nói chuyện, Đinh Sơn Hà đã bạo khởi, sao hắn ta có thể nhìn cháu mình chết thảm ở trước mặt mình.
Trong nháy mắt, toàn thân Đinh Sơn Hà bộc phát ra kình khí, cả người như một thanh lợi kiếm, xông về phía Lục Thần: "Dám đả thương Đinh Hổ, lão phu giết ngươi!"
Bạch Hạnh trợn to hai mắt, cũng đồng thời phóng về phía Lục Thần: "Viện trưởng Đinh hạ thủ lưu người! Ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ tình hình đã!"
Những năm qua, Bạch Hạnh vẫn hết sức coi trọng Lục Thần.
"Lục Thần! Tránh nhanh!" Mộng Khê vội vàng hô lên, đồng thời quăng ra một đạo kiếm khí, muốn giúp Lục Thần tạm thời ngăn cản Đinh Sơn Hà.
Ba phương cường giả đồng thời xuất thủ, mà Lục Thần đứng ở chính giữa cuộc chiến...