Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Ỷ vào có thúc phụ, thật sự đã coi trời bằng vung rồi!"
Bạch Hạnh khiếp sợ không thôi, hóa ra ở dưới tay hắn, Tây Thánh Linh Viện vẫn còn xó xỉnh bẩn thỉu như vậy!
Lục Thần hài lòng gật đầu, đứng lên nhìn về phía Đinh Sơn Hà: "Đinh Sơn Hà, Đinh Hổ đánh chết nhóm đầu bếp, là ai cho ngươi quyền lợi ân xá Đinh Hổ?"
"Có phải ở trong mắt ngươi, những người đó đều không phải con người hay không?"
Đinh Sơn Hà giận đến run rẩy cả người, nhưng lại không thể nói ra được một câu.
Lục Thần hừ lạnh: "Người như ngươi mà lên làm viện trưởng, thì chỉ sợ Tây Thánh Linh Viện vĩnh viễn không có ngày yên ổn."
Sau đó, Lục Thần đi tới trước mặt Đinh Hổ: "Đinh Hổ, loại người như ngươi, chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc sủng vật của ta không có ở đây, ta chỉ có thể tự mình động thủ."
Dứt lời, Lục Thần ra tay nhanh như chớp, liên tục đâm lên người Đinh Hổ mười mấy chỗ.
Đinh Hổ còn chưa kịp phản ứng, tại sao mình không cảm thấy đau đớn, thì đột nhiên toàn thân Đinh Hổ liên tục nổ vang.
Ngoại trừ phần đầu, xương cốt khắp cơ thể toàn bộ nát bấy!
Đinh Hổ phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, sau khi chịu đựng sự ngược đãi vô nhân đạo như thế, hắn ta lại không chết, đây mới là chuyện thống khổ nhất.
Thân thể của hắn ta như một đống than bùn nằm trên mặt đất, đôi mắt hoảng sợ nhìn Lục Thần, khóc lóc van xin: "Lục Thần, van xin ngươi, giết, giết ta đi! Ta xin ngươi!"
Loại người như Đinh Hổ còn phải van xin cầu chết, có thể tưởng tượng ra hiện tại hắn ta phải chịu đau đớn cỡ nào.
Lục Thần hừ lạnh, cầm cái roi của Đinh Hổ đánh rơi ở bên cạnh lên, trực tiếp cắm thẳng vào giữa đỉnh đầu Đinh Hổ!
Cặp mắt Đinh Hổ trợn trắng, rốt cuộc cũng đi đời nhà ma!
Dương Dũng thấy một màn này đã sợ đến hồn bay phách lạc.
Hài tử từng bị bọn chúng đánh vô số lần ngay cả một tiếng cũng không kêu la, không hề quên đi những thù hận này, chỉ là hắn biết nhẫn nhịn hơn những người khác.
Ẩn nhẫn tám năm, khi hắn xuất hiện chính là lúc đòi mạng!
"Lục Thần, ngươi, ngươi quá đáng sợ! Đây không thể nào là tâm tính của một hài tử... " Dương Dũng vô lực ngã xuống đất.
"Cho nên, ngươi vốn không tính bỏ qua cho ta, đúng không?"
Lục Thần có chút kinh ngạc, có lẻ Dương Dũng là người khá nhạy bén.
"Nhưng dù sao ta cũng đã khai ra tội của Đinh Hổ rồi, ngươi, ngươi có thể cho ta một cái chết thoải mái hay không... Van cầu ngươi... " Dương Dũng quỳ xuống đất, hai tay bị nổ không còn chỉ có cái đầu chạm đất.
"Ngươi đầu độc Trần gia gia, theo lý ta không nên để ngươi chết thống khoái như vậy, nhưng dù sao Trần gia gia cũng không chết, vừa rồi ngươi cũng coi như lấy công chuộc tội, thôi được, ta cũng không phải người tàn nhẫn..."
Lục Thần quét ngang quét ngang kiếm trí, đầu rơi máu chảy!
Sau khi giết chết Dương Dũng, bóng người Lục Thần đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện bên cạnh dàn vũ khí của diễn võ trường, tùy ý lấy một thanh mộc thương dùng để luyện tập, nháy mắt lại đi tới trước mặt Đinh Sơn Hà.
Hai mắt Đinh Sơn Hà trợn to, tốc độ của người này thật nhanh!
"Đối với cái chết thảm của cặp phu phụ kia, để ngươi tới trả đi!"
Thương ra như rồng, Đinh Sơn Hà vội vàng lấy bội kiếm đón đỡ.
Tuy có thể chặn lại được mộc thương, nhưng lại không ngăn cản được thương ý!
Trước ngực của Đinh Sơn Hà nổ tung, nhất thời máu thịt lẫn lộn!
"Chẳng lẽ... Ngươi là... Linh Hoàng..." Đinh Sơn Hà hấp hối nhìn Lục Thần.
Lục Thần trực tiếp xoay người tiện tay ném mộc thương đi, lưu lại một câu: "Linh Hoàng cũng không có cơ hội sống sót trước mặt ta!"
Chỉ trong vài giây, trên diễn võ trường của Tây Thánh Linh Viện đã có thêm ba cỗ thi thể.
Dương Dũng, Đinh Hổ, Đinh Sơn Hà!
Ba người này, có phàm nhân, cũng có cường giả Linh Vương, mà ở trong mắt của Lục Thần, người đáng chết là đáng chết, cho dù có cấp bậc như thế nào, thân phận như thế nào!
"Chờ chút!" Bạch Hạnh đột nhiên tăng tốc, đuổi kịp Lục Thần.
"Tiểu Thần..." Bạch Hạnh kéo Lục Thần: "Ngươi muốn đi đâu?"
Lục Thần quay đầu nhìn Bạch Hạnh một chút, Bạch Hạnh sợ hãi rút tay trở về.
Lục Thần chỉ cười nói: "Viện trưởng Bạch Hạnh, ba người này, ta có giết nhầm ai không?" Lục Thần hỏi.
"Không có! Hầy, là ta không biết cách quản lý, để loại chuyện này xảy ra trong Tây Thánh Linh Viện, người viện trưởng như ta cũng khó trốn khỏi trách nhiệm, vẫn là ngươi giúp ta thanh lý môn hộ..."
Lục Thần gật đầu một cái: "Viện trưởng quả thực có sơ sót, nhưng những năm này ngươi cũng không thể nào quản lý hết tất cả mọi chuyện trong học viện, vấn đề chủ yếu vẫn là do Đinh Sơn Hà."
Bạch Hạnh thở dài một cái: "Đinh Sơn Hà có năng lực và khôn khéo, ta biết hắn hơi bao che khuyết điểm, chỉ không ngờ hắn lại làm đến loại trình độ này."
Lục Thần cũng thở dài, dù sao viện trưởng Bạch Hạnh tuổi tác cũng đã cao, quá khứ thì cứ để nó qua đi thôi.