Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Viện trưởng Bạch, ngươi cứu Trần gia gia, cũng cho ta lệnh bài đệ tử ký danh, phần ân tình này, Lục Thần mãi khắc trong tâm trí."
"Lần này, ta sẽ làm một chuyện cuối cùng vì Tây Thánh Linh Viện, sau khi kết thúc, ta sẽ phải rời khỏi nơi này, bây giờ đi về chỉ là muốn thu thập một chút đồ."
Bạch Hạnh kỳ quái hỏi: "Ngươi nói là?"
"Lần luận kiếm toàn quốc này, ta sẽ đại diện Tây Thánh Linh Viện xuất chiến."
Bạch Hạnh ngạc nhiên sững sờ.
Hắn ta đã thấy rõ lúc Lục Thần ra tay, Đinh Sơn Hà là Linh Vương cũng đỡ không được một chiêu của Lục Thần!
Trực tiếp giết trong nháy mắt!
Thực lực bực này, đã hoàn toàn xứng đáng là chiến lực mạnh nhất Tây Thánh Linh Viện!
"Ngươi, ngươi nguyện ý đại diện Tây Thánh Linh Viện xuất chiến? Vậy, vậy thì tốt quá! Lần này người mới mạnh nhất, không phải là Tây Thánh Linh Viện ta thì còn ai nữa!"
Lục Thần khẽ mỉm cười: "Ta không phải đi tham gia tranh đoạt người mới mạnh nhất, ta muốn tham gia cuộc chiến chọn người mạnh nhất Thiên Thánh quốc!"
Vừa nói ra lời này, hiện trường lại kinh hô một trận.
"Cuộc chiến người mạnh nhất? Không thể nào, trong cuộc chiến người mạnh nhất có vô số cao thủ, Linh Vương, Linh Hoàng đều không phải mạnh nhất!"
"Hắn mới bao lớn? Mười tám? Mười tám tuổi đi tham gia cuộc chiến mạnh nhất? Ta còn chưa từng nghe nói tới!"
"Chuyện này tương đương với việc đệ tử mới vừa nhập viện đã đi tranh tài mạnh nhất linh viện!"
Bạch Hạnh cau mày: "Lục Thần, thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng cuộc chiến mạnh nhất không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Thiên Thánh quốc có vô số cao thủ, bây giờ ngươi tham gia trận chiến người mới thì đã mười phần chắc chín, cần gì phải đi mạo hiểm nữa?"
Lục Thần nói: "Phần thưởng danh vọng mà trận chiến mạnh nhất mang lại cho Tây Thánh, không phải thứ mà trận chiến người mới có thể so sánh được. Lần này, coi như là ta trả viện trưởng Bạch một phần nhân tình."
"Huống chi, ta cũng không muốn đối đầu với Mộng Khê." Lục Thần nói xong, nhìn về phía nữ hài trong đám người kia.
Bây giờ Mộng Khê còn đang trong trạng thái đứng máy, nàng biết Lục Thần mạnh, nhưng không biết Lục Thần có thể mạnh đến loại trình độ này!
Trong nháy mắt giết Linh Vương?
Nàng là một Linh Tôn cửu tinh, ở trước mặt hắn, sợ là nửa giây cũng không chống nổi.
Bên cạnh Mộng Khê, Nghiêm Trụ đã khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt.
Có lẽ Nghiêm Trụ là người biết rõ nhất Lục Thần từng chịu bao nhiêu uất ức, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đổi lấy sự bùng nổ hôm nay!
"Sư phụ, cuối cùng ngươi đã báo thù rồi! Giết thật tốt! Ta đã sớm muốn giết bọn họ! Thật là hả hê lòng người!"
"Chẳng qua là, sư phụ, ngươi phải đi sao..."
Lục Thần đi tới, ôm bả vai của Nghiêm Trụ: "Lớn rồi, khóc cái gì, mất mặt nam nhi."
"Sư phụ... Ta, ta không nỡ rời xa ngươi..." Nghiêm Trụ khóc bù lu bù loa, âm thanh như một con muỗi, nhưng âm điệu lại rất cao, cũng không biết sao hắn ta nói ra được.
Lục Thần cũng hơi thương cảm, suy nghĩ một chút nói: "Như vậy thì ngươi đi cùng ta đi."
"Hả? Thật sao?!" Nghiêm Trụ lập tức ngừng khóc, kinh ngạc vui mừng nhìn Lục Thần.
"Ngươi nhìn ta giống người nói chuyện không giữ lời sao?"
"Ngươi chính là người như vậy! Vừa rồi ngươi còn giết Dương Dũng!"
"Cái này..." Lục Thần nhất thời cứng họng: "Vậy coi như ta chưa nói, ngươi vẫn cứ lưu lại nơi này đi."
"Đừng đừng đừng, sư phụ, coi như ngươi lừa gạt, thì ta cũng đi theo ngươi!" Nghiêm Trụ ôm chặt bắp đùi của Lục Thần.
"Này, sao hai người các ngươi lại bơ ta vậy!" Cuối cùng Mộng Khê cũng đã lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Trước khi Lục Thần rời khỏi Tây Thánh Linh Viện, Bạch Hạnh đã chuẩn bị xong giấy báo danh và huy hiệu, những thứ này đều là tín vật của Tây Thánh Linh Viện.
Còn những chuyện khác, Bạch Hạnh sẽ tự mình lo liệu.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lục Thần, Nghiêm Trụ và Mộng Khê cùng xuất phát đến Thiên Thánh thành.
Nghiêm Trụ dùng đòn gánh khiêng hai túi đồ lớn, đi theo sau Lục Thần.
Lục Thần và Mộng Khê thấy hắn ta vất vả, sau khi an ủi một phen, đồng thời lấy đồ của mình ra bỏ vào cái sọt của hắn ta...
"Sư phụ, Mộng Khê, hai người các ngươi thật quá đáng..."
Lục Thần nói: "Dù sao ngươi cũng mất công gánh rồi, thêm một chút cũng không sao đâu, chứ hai người bọn ta phải vác trên lưng thì không tiện lắm. Lại nói, mang giúp sư phụ ngươi một ít đồ, yêu cầu này quá đáng sao?"
Nghiêm Trụ hít sâu một hơi, nhìn về phía Mộng Khê: "Ta gánh đồ giúp sư phụ ta thì thôi đi, Mộng Khê đại tiểu thư, ngươi đây là..."
Mộng Khê liếc nhìn Nghiêm Trụ, chớp mắt nói: "Ta giúp ngươi giữ thăng bằng trước sau, đỡ cho đòn gánh một bên nặng một bên nhẹ."
"Hơn nữa, bây giờ chiến sự nhiều năm liên tục, giặc cướp hoành hành, nếu gặp phải thổ phỉ cường đạo, có thể ta sẽ trực tiếp bỏ chạy. Nhưng bây giờ hành lý đều ở chỗ của ngươi, vậy ta sẽ không bỏ ngươi lại được." Mộng Khê càng nói càng có lý.