Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghiêm Trụ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, thì ra Mộng Khê cho hắn ta xách thêm đồ là đang giúp đỡ hắn ta.
Đi cùng với hai tên vô lại, Nghiêm Trụ cũng chỉ có thể thành thật làm cu li.
Sau khi giải thoát hai tay, Mộng Khê bước nhanh đuổi kịp Lục Thần: "Này Lục Thần, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi là linh mạch mấy tinh?"
Lục Thần suy nghĩ một chút, chuyện của hắn cũng không có gì phải giấu diếm Mộng Khê, bèn nói: "Ta cũng không biết, trước đây khảo nghiệm thì hai viên Thiên Nguyên bảo châu đều nổ."
"Hả? Nổ?"
Lục Thần gật đầu nói: "Cho nên ta cũng không quá chắc chắn mình là linh mạch mấy tinh, ta phỏng đoán hẳn là cửu tinh."
"Ta là song linh mạch cửu tinh cũng không làm nổ Thiên Nguyên bảo châu." Mộng Khê mặt đầy khiếp sợ.
Lục Thần lắc đầu, quả nhiên nói thật không ai tin.
"Thôi, quan tâm linh mạch mấy tinh làm gì, có thể sử dụng là được." Lục Thần tùy tiện bỏ qua đề tài này.
Nghiêm Trụ gánh cái sọt đuổi theo: "Sư phụ, hình như trước mặt là vùng phụ cận nhà ngươi, ngươi không về thăm nhà một chút sao? Mỗi lần ngươi đều kêu ta gửi tiền, nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi về thăm nhà, lần này đi xa không biết lúc nào mới trở lại, hay là về thăm nhà một lần đi."
Nói tới về nhà, Lục Thần lại nhớ ngoại công, mẫu thân, Thiết thúc, Uyển Nhi, hắn rất nhớ bọn họ.
Nhắc mới nhớ, Uyển Nhi đã tham gia kiểm tra linh mạch, thành tích vô cùng tốt, nửa năm sau có thể tới linh viện học tập rồi...
Lục Thần không khỏi dừng bước lại, nhìn về phía nhà mình.
Yên lặng hồi lâu, cuối cùng Lục Thần vẫn lắc đầu: "Không đi, bây giờ bọn họ cần một cuộc sống bình yên, ta không muốn làm bọn họ lo lắng cho ta."
"Đi thôi..." Lục Thần thở dài, tiếp tục lên đường.
Mộng Khê sửng sốt một chút, dường như nàng có thể hiểu được Lục Thần.
Mặc dù nàng không biết nguyên nhân, nhưng nhìn vẻ mặt vừa rồi của Lục Thần, không phải hắn không muốn trở về, mà là hắn không thể trở về.
Chắc chắn người này có chuyện xưa không muốn người biết...
...
Chuyến này đường xá xa xôi, cần đi khoảng hơn một tháng.
Đoàn người đi bộ hơn nửa ngày, cho đến khi tới một tòa thành hơi lớn một chút, Mộng Khê mới mua một chiếc xe ngựa.
Ba người thay phiên đánh xe, tiếp tục đi đường.
Lúc này Mộng Khê phụ trách đánh xe, Lục Thần nhìn Nghiêm Trụ, đột nhiên lên tiếng: "Trụ Tử, ngươi muốn tu luyện không?"
Nghiêm Trụ sửng sốt, sau đó lại lắc đầu: "Sư phụ, ai mà chả muốn tu luyện, nhưng ta chỉ có linh mạch nhị tinh, hơn nữa nhà cũng nghèo."
Lục Thần cười nói: "Linh mạch nhị tinh cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện, tâm pháp tốt là có thể bù đắp."
Nghiêm Trụ bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, ta cũng biết, nhưng ta làm gì có tư cách lấy được tâm pháp cao cấp."
Lục Thần cười nói: "Ta nghe nói phần thưởng cho cuộc chiến người mạnh nhất lần này có một quyển tâm pháp thượng thừa, nếu ta có thể thắng được sẽ đưa ngươi tu luyện."
"Cái gì? Có thật không?"
"Lại nữa?" Lục Thần vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Nghiêm Trụ, hắn ta không tin tưởng sư phụ hắn ta đến cỡ nào chứ.
Nghiêm Trụ vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, ta biết ta biết, sư phụ là người nói giữ lời nhất!"
Lục Thần hài lòng gật đầu: "Vậy còn được."
Sau khi biết mình có hy vọng tu luyện, Nghiêm Trụ như đánh máu gà, cảm giác mệt mỏi đều không còn, trông còn rất hăng hái.
"Này, sư phụ! Ngươi nói xem Mộng Khê cô nương không đi cùng người khác tới Thiên Thánh thành, lại nguyện ý kết bạn đi với chúng ta. Có lẽ nào, Mộng Khê cô nương có ý với ngươi hay không?"
"Mộng cô nương gia thế hiển hách, thực lực hơn người, quan trọng nhất là còn đẹp như vậy. Ngươi nhìn toàn bộ Tây Thánh Linh Viện thử xem, trong hơn ngàn người không thiếu người đẹp, nhưng chỉ cần nhìn nàng một cái là không thể quên được! Ngươi nghĩ xem đường còn dài, có nên quý trọng cơ hội này một chút không?"
Lục Thần khẽ cau mày, hắn độc thân mấy trăm năm, tuy đã có hai hài tử, nhưng đều là thuộc diện sinh trước khi cưới.
Không những là sinh trước khi cưới, còn là không "phá thân".
Người khác đều là gạo sống nấu thành cơm chín, hắn thì ngay cả quá trình nấu cũng không có, trực tiếp cho ra hai nồi cơm lớn...
Thế giới Cổ Cảnh cũng là một đời, lấy vợ sinh con ở đây cũng là chuyện rất bình thường.
Có cơ hội như vậy, dĩ nhiên Lục Thần sẽ không bỏ qua.
Nhưng đáng tiếc, hắn biết động cơ của Mộng Khê!
"Trụ Tử ngươi đừng đoán mò, chúng ta chỉ đơn thuần là kết bạn mà đi..."
"Thật sự chỉ đơn giản như vậy?"
"Ừ, ta rất hiểu tâm lý nữ hài tử, ngươi cho rằng chuyện gì cũng giống như trong tiểu thuyết, động một chút là vừa thấy đã yêu?" Lục Thần như đã tính được trước nói.
Thấy sư phụ chắc chắn như vậy, Nghiêm Trụ chớp mắt.
Sư phụ lợi hại như vậy, cũng chưa bao giờ nói thực lực mình cực kỳ mạnh, nhưng vừa rồi lại nói mình rất hiểu tâm lý nữ hài tử, vậy chắc chắn là chuyên gia về phương diện này!