Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Hoặc là do hắn ta nghĩ nhiều...
Chạy ba bốn ngày đường, ba người đến một cái thành nhỏ nghỉ ngơi.
"Ba vị khách quan cũng đi tham gia luận kiếm toàn quốc hả? Bây giờ có khá nhiều khách tìm nơi nghỉ trọ, các ngươi tới đúng chỗ rồi, bây giờ trong thành chỉ có nơi này còn một căn phòng." Lão bản cười híp mắt nói.
"Một gian sao mà ở chứ?" Lục Thần cau mày nói.
"Có thể ở!" Mộng Khê đột nhiên nói: "Trên xe ngựa còn có thể ngủ một người!"
Rầm một cái, Mộng Khê đập ngân diệp lên mặt bàn: "Dù sao cũng không tìm được những phòng trọ khác, lão bản, chúng ta lấy căn phòng!"
"Được rồi, ta cho hai vị khách quan thuê phòng."
Lục Thần còn chưa kịp nói chuyện, phòng đã thuê xong.
Nghiêm Trụ đã tự giác đi ra xe ngựa ngủ, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với Lục Thần, không biết muốn biểu đạt cái gì.
Phòng trọ chỉ có một cái giường, Mộng Khê nói: "Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất, không thành vấn đề chứ?"
Lục Thần khẽ cau mày, quan niệm truyền thống của Thiên Nguyên đại lục vẫn rất mạnh, nam nữ thụ thụ bất thân, chứ đừng nói đến là sống chung một phòng qua đêm.
"Ta, ta vẫn nên ra ngủ cùng Nghiêm Trụ ngoài xe ngựa đi..."
"Xe ngựa không đủ chỗ, quên đi, ra khỏi nhà không cần để ý nhiều như vậy, chỉ là, buổi tối... Ngươi đừng có ý nghĩ xấu xa." Mộng Khê vừa nói vừa đỏ mặt, không dám nhìn Lục Thần.
Nhìn dáng vẻ Mộng Khê đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng Lục Thần cũng hiện lên một ý nghĩ.
Bây giờ hắn đang là thời điểm thanh niên trai tráng huyết khí cương dương, có một đại mỹ nữ ngủ ở bên người, quả thực hơi nguy hiểm.
Đèn trong phòng bị tắt, Lục Thần đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên thấy trên đỉnh đầu có một đôi mắt to đang nhìn hắn.
"Lục Thần, ta không ngủ được."Mộng Khê nghiêng đầu tựa vào mép giường, nhìn Lục Thần nằm ngủ dưới đất.
"Sao vậy?" Lục Thần hỏi.
"Ta sợ ta đánh không lại Lý Hạo Bạch, đến lúc đó vẫn bị bắt về nhà..."
Mắt Lục Thần giật giật, chẳng lẽ nữ nhân này đang muốn thực hiện kế hoạch thứ hai của nàng ngay bây giờ?
"Khụ, vậy, vậy làm sao bây giờ?" Lục Thần nhìn Mộng Khê, có vẻ hơi khẩn trương.
Xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hôm nay đã cho hắn đụng phải cơ hội một lần?
Mộng Khê nhìn Lục Thần, khẽ thở dài nói: "Lục Thần, rốt cuộc con người sống vì cái gì? Từ nhỏ ta đã sống dựa theo ý nguyện của phụ mẫu, chưa bao giờ ta được làm chính mình."
"Cho dù ta chạy trốn, thật ra vẫn không thoát được sự giám thị của người nhà, nhất cử nhất động của ta vẫn không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ."
Lục Thần thấy Mộng Khê không giống đang nói đùa, cũng hơi nhíu mày.
Có lẽ chính vì như vậy, Mộng Khê luôn thích làm một chút chuyện khác người, nàng không thích kiểu sống bị người khác sắp đặt.
Lục Thần thở dài, không biết Mộng Khê còn nhớ kế hoạch B của mình hay không, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản của nàng chắc không có ý nghĩ gì.
"Tại sao ngươi đột nhiên không có lòng tin với bản thân như vậy?" Lục Thần hỏi.
"Ta vừa nhận được tin tức, Lý Hạo Bạch lại đột phá, hiện tại hắn đã là Linh Vương nhất tinh." Mộng Khê lại thở dài: "Nếu kém ba tinh ta còn có thể liều mạng, nhưng bây giờ ta kém hắn cả một đại cảnh giới!"
"Tên kia là một yêu nghiệt!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, tên Lý Hạo Bạch này quả thật có thiên phú, thăng cấp nhanh như uống nước.
"Hầy, Lục Thần, thật ra thì... Có một việc ta muốn nói cho ngươi, ngươi không được giận ta."
Lục Thần cau mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Lão bản khách sạn là ta mua chuộc, ta vốn là muốn... Chuyện kia, ta cũng đã chuẩn bị xong cả mê hương... " Giọng nói của Mộng Khê càng lúc càng nhỏ, sắp không nghe thấy được nữa.
Lục Thần trợn to hai mắt, mê hương cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng tại sao lại thay đổi quyết định!
Cho dù mê hương chất lượng kém thế nào, ta cũng sẽ hôn mê bất tỉnh!
"Khụ... Chút chuyện nhỏ này, ta sẽ không tức giận." Lục Thần cố giả vờ bình tĩnh nói: "Nhưng ta thật sự tò mò, nếu ngươi đã tính toán xong xuôi rồi, tại sao còn nói cho ta biết?"
"Ta sợ người nhà gây khó dễ cho ngươi, còn có Lý Hạo Bạch, nghe nói hắn có một sư phụ rất lợi hại cho nên mới có thể một đường tăng mạnh. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chúng ta xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ giết ngươi!"
Lục Thần suy nghĩ, nếu đứng ở góc độ của Lý Hạo Bạch, vị hôn thê đào hôn còn cùng nam nhân khác cắm sừng mình, đó là chuyện không chết không thôi.
"Mộng Khê, ta cảm thấy nên như thế này, dù kết quả tranh tài có ra sao đi nữa, ngươi nên nói chuyện rõ ràng với Lý Hạo Bạch, ta cảm thấy có thể hắn đang hiểu lầm ngươi."
"Ta cũng không tin hắn thật sự thích ngươi như vậy, lúc các ngươi đính hôn mới bao lớn, chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, không đến mức không phải ngươi thì không cưới."
Mộng Khê thở dài nói: "Giữa hai người chúng ta quả thật không có nền tảng tình cảm gì, nhưng ta không phải gả cho Lý Hạo Bạch mà là Lý gia!"