Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, bên trong diễn võ trường to lớn của Đông Phương gia, mấy chục ngàn tên tộc nhân đều tập trung ở diễn võ trường, chờ đợi thực hiện một nghi thức nào đó.
Toàn bộ mặt đất diễn võ trường bị bao phủ bởi Huyết Thư màu đỏ vẽ đầy phù chú.
Trong đó có hai trận nhãn, một bên là một cột sắt to lớn cao mấy chục mét đang dựng thẳng, còn một bên là một cái giường bằng thủy tinh.
Trên cột sắt, có một nữ hài bị đóng lên bằng mấy thanh đinh sắt to dài.
Toàn bộ hai tay hai chân của nữ hài đều bị đóng lên trên cột sắt không thể động đậy được.
Ở trước mặt nữ hài còn có một cái bục bằng gỗ, trên đó để các loại đao cụ nhìn mà giật mình, có hình dáng khác nhau, chế tạo tinh xảo, nhưng phần lớn đều có hình dáng cổ quái khiến người ta không đoán được công dụng.
Lúc này nữ hài đang khóc tỉ tê không dứt, chẳng qua là nước mắt của nàng như đã khô cạn, bây giờ chảy ra là hai hàng huyết lệ.
"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì! Thả ta ra! Mẫu thân, Thiết Thúc, ca ca!"
Cùng lúc đó, một nam hài bảy tám tuổi đi cùng một đôi phu thê trung niên bước tới giường kính ở trận nhãn bên kia, nó đang chuẩn bị cởi giày leo lên thì nghe được tiếng gào thét của Uyển Nhi ở bên này.
Nam hài đột nhiên đi tới trước mặt Uyển Nhi, cầm một cái kim to sắc nhọn lên, mặt không cảm xúc đâm vào bả vai của Lục Uyển Nhi.
Uyển Nhi mới chỉ là nữ hài chưa tới mười tuổi, đau đớn như xuyên tim truyền tới khiến nàng không nhịn được kêu rên.
Nam hài vẫn đứng im, dửng dưng nhìn Lục Uyển Nhi.
"Ta nghe nói, ban đầu ca ca của ngươi chạy thoát khỏi tay Đông Phương gia chúng ta, đáng tiếc, cuối cùng Lục gia các ngươi vẫn nợ chúng ta, cho nên ngươi mới xuất hiện!"
"Rác rưởi, có thể cung cấp linh mạch cho ta là vinh hạnh của ngươi, đừng có không biết điều!"
Đúng lúc này, phụ mẫu của nó bước nhanh tới.
"Ngọc Nhi, ngươi làm vậy làm gì, bẩn tay ra!"
"Linh mạch của Lục Uyển Nhi khá hiếm có, chỉ cần di dời linh mạch của nàng sang, sau này ngươi tập võ, luyện khí, chế thuốc đều sẽ tinh thông, bây giờ đừng giết nàng!"
Hai mắt Lục Uyển Nhi trợn to, nhìn chằm chằm Đông Phương Huyền Ngọc: "Ngươi nói cái gì, Đông Phương gia các ngươi là hung thủ sát hại Lục gia chúng ta?"
Đông Phương Huyền Ngọc cười hả hê nhìn Lục Uyển Nhi nói: "Sao vậy? Ngươi không biết sao?"
"Ồ, đúng rồi, hình như lúc ấy người còn chưa ra đời, xem ra người nhà ngươi bảo vệ ngươi vô cùng tốt, không nói rõ những chuyện này cho ngươi biết."
"Không sai, chính là Đông Phương gia ta tàn sát Lục gia ngươi, vậy thì như thế nào? Ta chỉ hận ra đời quá muộn, không được tham gia!"
"Nói tới lần diệt môn đó, ta lại tức! Để tên phế vật Lục Thần kia chạy thoát? Ngươi ngẫm lại xem, một người có Hỗn Độn linh mạch cửu tinh, tám năm qua không có tin tức, không đi tu luyện, ngộ tính như vậy kém cỡ nào?"
"Còn không bằng ban đầu ngoan ngoãn dâng lên, tiết kiệm nhiều năm phải lưu lạc."
"Được rồi Ngọc Nhi, sắp phải bắt đầu, cần gì phải phí miệng lưỡi với loại người này." Nam nhân kia kéo Đông Phương Huyền Ngọc trở về.
Đông Phương Huyền Ngọc quay đầu nhìn Lục Uyển Nhi mắt đầy máu nói: "Ngươi yên tâm đi, người một nhà các ngươi rất nhanh sẽ đoàn tụ thôi. Dù là mẫu thân ngươi, tên chó giữ cửa nhà các ngươi, ngoại công ngươi, còn cả tên ca ca phế vật của ngươi nữa... Chúng ta không bỏ qua một ai!"
Mặc dù tuổi tác Lục Uyển Nhi không lớn, nhưng từ sau khi Lục Thần rời đi, nàng càng ngày càng hiểu chuyện, nàng vốn thông minh lanh lợi, từ vài lời đôi câu của Thiết thúc, mẫu thân và ngoại công thì đã biết chút chuyện năm đó, bây giờ cũng đã hiểu rõ toàn bộ.
"Đông Phương gia, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi!"
Nhưng mấy chục ngàn người Đông Phương gia ở chỗ này, không một ai để lời nói của Lục Uyển Nhi ở trong lòng.
Người đang làm việc thì vẫn làm việc.
Một đám cao thủ của Đông Phương gia ngồi trên chỗ dự lễ, nhàn nhã chờ đợi.
"Vận khí Ngọc Nhi thật sự không tệ, tam mạch cửu tinh, còn là Kim Hỏa Mộc tam mạch, loại linh mạch này tuyệt đối là linh mạch đỉnh cấp."
"Cũng không biết đời trước Lục gia tích đức gì, Lục Thần có Hỗn Độn linh mạch cửu tinh, Lục Uyển Nhi có tam linh mạch cửu tinh."
"Lục gia bọn họ thì có thể tích đức gì chứ, không phải cuối cùng đều thuộc về Đông Phương gia ta sao? Chỉ đáng tiếc không lấy được linh mạch của tiểu súc sinh Lục Thần đó, quả thật rất lãng phí."
"Cùng văn phú võ, cũng không phải cứ có linh mạch tốt là có thể trở thành cường giả, đám Lục Thần ở Thiên Thánh quốc nghèo rớt mùng tơi, nào có tài lực cung ứng cho Lục Thần tu luyện, thật là lãng phí một cái linh mạch tuyệt thế."
Đúng vào lúc này, có thuộc hạ vội vàng chạy tới: "Gia chủ, các vị trưởng lão, đã bắt được Tần Nguyệt Cầm, Tần Công, A Thiết, xin hỏi xử trí thế nào?"