Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1853 - Chương 1840: Cứu Người (1)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1840: Cứu người (1)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Ồ?" Một nam nhân trung niên khá hứng thú đứng lên: "Tám năm không gặp, hôm nay rốt cuộc bắt được?"

Nếu Lục Thần ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra người này.

Đây chính là người giết chết phụ hắn Đông Phương Bạch.

"Dạ, bọn họ cũng không biết chúng ta đã sớm để mắt đến bọn họ, quanh quẩn ở bên ngoài phủ mấy ngày, sau khi A Thiết chạy tới, thì bị bắt gọn."

"Ừ." Đông Phương Bạch gật đầu nói: "Như vậy thì tốt, đều là người quen cũ, không bằng để bọn chúng cùng tới, nhìn quá trình chúng ta đào linh mạch của Lục Uyển Nhi, sau đó mới giết, các vị thấy thế nào?"

"Ha ha ha." Một nam nhân to lớn ngồi trên chủ tọa cười to.

Hắn ta có dáng người khôi ngô, khoảng chừng bốn mươi tuổi nhưng khí thế kinh người, tất cả trưởng lão xung quanh đều không thể so sánh.

"Bạch trưởng lão, quả nhiên vẫn là ngươi biết bày trò, phương pháp này rất thú vị, nhanh! Mang người tới."

"Dạ, gia chủ!" Tên thuộc hạ kia vội vàng đi xuống.

Người này chính là gia chủ Đông Phương gia, Đông Phương Thanh Long!

Không lâu sau, có người dẫn theo ba người khác đi vào đại trận.

"Uyển Nhi!" Nguyệt Cầm vừa thấy Lục Uyển Nhi, thì không nhịn được khóc lên, cả người run rẩy.

"Mẫu thân..."

A Thiết căm tức nhìn người Đông Phương gia: "Đám người các ngươi không bằng heo chó, là một lũ súc sinh, thật là táng tận lương tâm!"

Ba một tiếng, một tên tộc nhân Đông Phương gia ở bên cạnh tiến lên tát một cái: "Yên tĩnh cho lão tử."

Đông Phương Bạch đứng lên nói: "Người đâu, trói người một nhà này vào đối diện Lục Uyển Nhi, mở to mắt của bọn họ ra, ta muốn bọn họ trơ mắt nhìn linh mạch của Lục Uyển Nhi bị đào đi!"

Đại trận dời linh đổi mạch đã bắt đầu vận hành, một lão giả đi tới trước bục gỗ lựa chọn công cụ thích hợp ở trên đó.

Ánh mắt của Lục Uyển Nhi trực tiếp xuyên qua lão giả này, nhìn về phía ngoại công, mẫu thân và Thiết thúc đang quỳ trước mặt.

"Mẫu thân, đừng đau lòng..."Lục Uyển Nhi đã sợ đến run rẩy cả người nhưng vẫn cố an ủi mẫu thân: "Đáng tiếc ta sắp không còn linh mạch, không thể báo thù cho Lục gia..."

"Uyển Nhi... Mẫu thân thật xin lỗi ngươi!"

Tần Công đã nước mặt đầy mặt: "Ông trời ơi, van cầu ngươi mở mắt một chút đi, tại sao phải đối xử với Uyển Nhi như vậy, nàng vẫn chỉ là hài tử!"

"Uyển Nhi, là Thiết thúc vô dụng, là Thiết thúc vô dụng! lão giả, A Thiết ta phụ sự dặn dò của ngài, ta không bảo vệ tốt tiểu thư!" A Thiết cực kỳ bi thương: "Lục gia vì chống đỡ ngoại địch, liều chết chinh chiến ở bên ngoài, kết quả lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát!"

"Ông trời khốn kiếp, đây là do ngươi sắp xếp sao! Tại sao chứ!"

Đông Phương Bạch đứng trước mặt ba người, cười lạnh nói: "Ha ha ha, các ngươi không biết sao, ở Thiên Vũ quốc, Đông Phương gia ta chính là trời!"

"Cái loại tiểu gia tộc như các ngươi đã được định là kẻ yếu, chỉ là đồ chơi trong tay ta, ta bảo các ngươi sống, các ngươi sẽ được sống, ta bảo các ngươi chết, các ngươi phải chết, chỉ cần một câu ‘thông đồng với địch phản quốc’ chẳng những khiến các ngươi diệt tộc, còn phải đeo tiếng xấu trên lưng!"

"Nhớ kỹ, ông trời sẽ không che chở cho đám kiến hôi các ngươi!"

Uyển Nhi đột nhiên nổi giận nói: "Không! Cho dù ngươi giết tất cả chúng ta, ta tin tưởng ca ca ta nhất định không bỏ qua cho các ngươi!"

"Ca ca ngươi?" Đông Phương Bạch cười to nói: "Ngươi nói là tên chó nhà có tang Lục Thần sao?"

Đông Phương Bạch giang rộng hai tay lớn tiếng nói: "Trên dưới Đông Phương gia ta có hơn bảy vạn người, Linh Vương trở lên có bốn trăm ba mươi người, Linh Hoàng trở lên có một trăm hai mươi ba người, Tiên Linh có ba người, Thần Linh có một người!"

"Đông Phương gia chúng ta được gọi là Thanh Long chi tộc, có thần thú trấn tộc, gia tộc hưng vượng, thế lực ngút trời, ca ca ngươi dựa vào cái gì mà đòi đấu với Đông Phương gia chúng ta?"

"Ta nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ không thể di chuyển linh mạch của hắn nữa, ta cũng phải bắt hắn, treo thi thị chúng hắn!"

"Ồ, đúng rồi, ta cũng làm như vậy với cha ngươi đấy, đương nhiên sẽ không bỏ qua ca ca ngươi!"

Tần Công nước mắt lưng tròng gào thét: "Đông Phương Bạch tên súc sinh mất trí nhà ngươi! Ngươi, ngươi không phải người!"

Đông Phương Bạch đến trước mặt Tần Công, ánh mắt lạnh lùng, sau đó tát một cái!

Tần Công ăn một cái tát của Đông Phương Bạch, nhất thời miệng đầy máu, ngã xuống đất không dậy nổi...

"Phụ thân!" Tần Nguyệt Cầm nhìn phụ thân không rõ sống chết, cả người run rẩy, đã ở ranh giới sụp đổ.

"Nhớ cho kỹ! Đông Phương gia ta chính là trời, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!" Đông Phương Bạch lạnh lùng nhìn người Lục gia: "Giờ lành đã đến, chuẩn bị đào linh mạch."

lão giả phụ trách đào linh mạch đã chọn xong công cụ, đi về phía Lục Uyển Nhi.

Nhưng Uyển Nhi đã dùng hết tất cả sức lực, nước mắt chỉ có thể không tiếng động rơi xuống.

Không biết bầu trời đã tối tăm từ lúc nào, dường như... Trời muốn mưa.

Bình Luận (0)
Comment