Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1854 - Chương 1841: Cứu Người (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1841: Cứu người (2)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Trời đất tối mờ như một thế giới không có bất kỳ hy vọng nào!

Lúc này, Lục Uyển Nhi cũng hiểu giãy giụa không có tác dụng gì, hiện tại chỉ có thể nhận mệnh.

Điều đáng mừng duy nhất là, ca ca không bị bắt.

Lúc nàng còn rất nhỏ, ca vẫn luôn mang nàng vào trong rừng, để nàng nhìn hắn tu luyện. Đáng tiếc khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ biết quấy rối ca, muốn ca chơi đùa cùng nàng.

Khi đó, nếu có hài tử trong thôn bắt nạt nàng, mặc kệ đối phương cao lớn bao nhiêu, ca nhất định sẽ đứng trước mặt bảo vệ nàng, chỉ cần trong nhà có đồ ăn ngon, ca sẽ lén đưa phần của hắn cho nàng ăn...

Ca từng nói, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng.

"Ca..." Trên mặt Lục Uyển Nhi đầy nước mắt cùng máu, lại nở một nụ cười vui mừng: "May thay lần này ngươi nuốt lời..."

"Ca, đừng báo thù cho chúng ta, Đông Phương gia quá đáng sợ, Uyển Nhi chỉ hy vọng ca có thể sống thật tốt."

"Ca, Uyển Nhi nhớ ngươi..."

Mưa to tầm tã trút xuống!

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Bầu trời xuất hiện một tia sét, chiếu sáng toàn bộ diễn võ trường.

Đạo lôi quang này cũng chiếu sáng cửa vào diễn võ trường, hiện ra một khuôn mặt vô cùng dữ tợn!

Một tiếng rống giận vang khắp thiên địa.

"Hôm nay, bên trong Đông Phương gia các ngươi, từ trên xuống dưới, từ gia chủ đến gia súc, có một tên tính một tên, tất cả đều phải..."

"Chết cho ta!"

Nghe được tiếng gầm này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa vào diễn võ trường.

Lúc này, một người một thương đang đứng ở cửa vào diễn võ trường!

"Lục Thần?" Đông Phương Bạch hơi nheo mắt lại: "Ta không nhìn lầm chứ? Còn có loại người ngu ngốc..."

Lời của Đông Phương Bạch còn chưa nói hết, bóng người kia đã đột nhiên biến mất.

Trong nháy mắt, sau lưng hắn ta đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm!

Không biết từ lúc nào, Lục Thần đã ở trước mặt lão giả đang đi về phía Uyển Nhi.

Trước mặt lão giả là khuôn mặt cực kì đáng sợ!

"Dám động vào muội muội ta!" Lục Thần nổi giận gầm lên, tay cầm nửa đoạn trước của thân thương, một thương trực tiếp tiến vào chỗ tim lão giả.

Một thương này không phải là "đâm" mà là "đập"!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Bởi vì lực đạo quá mạnh, thân thể lão giả trực tiếp bay lên không trung, lại một thương đâm tới xuyên qua thân thể, lão giả rơi xuống mặt đất!

Mặt đất lót gạch đá đen trực tiếp xuất hiện một cái hố to.

lão giả kia ăn đồng thời hai thương liên tiếp, quan trọng nhất là lực đạo của Lục Thần quá mạnh, toàn bộ lồng ngực lão đều lõm xuống!

Lục Thần vẫn chưa hết giận, trong nháy mắt rút ra trường thương, lại đập mấy chục nhát vào trên mặt của lão giả...

Mặt mũi lão giả trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi, đầu lâu đã biến thành một mảnh máu thịt cùng xương vụn...

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí người Đông Phương gia còn không kịp tới ngăn cản, lão giả này đã đi đời nhà ma.

"Cái này, đây là tốc độ gì vậy?" Hai mắt Đông Phương Bạch trợn to.

Lại thêm một tia chớp cắt ngang không trung, hắn ta tận mắt nhìn thấy bóng người Lục Thần lóe lên rồi xuất hiện sau lưng mình.

Đông Phương Bạch phản ứng cực nhanh, hiển nhiên Lục Thần đang muốn cứu người, hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Muốn cứu người? Nằm mơ đi! Lão tử sẽ khiến ngươi trơ mắt nhìn mẫu thân ngươi bị giết!"

Dứt lời, hắn ta trực tiếp vung kiếm chém ra kiếm khí, hiển nhiên là muốn giết chết ba người Tần Nguyệt Cầm trước.

Hắn ta đang đứng trước mặt ba người, Lục Thần có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn hắn ta!

Song ngay thời khắc hắn ta sắp chém ra kiếm khí, sau lưng đột nhiên thoáng qua một đạo hàn quang.

Hắn ta tính sai rồi, Lục Thần không phải cứu người, mà là tới giết hắn ta?!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đông Phương Bạch vội vàng buông tha công kích, nhanh chóng tránh ra.

Nhưng Lục Thần lại không đuổi theo, ngược lại còn nhân cơ hội đánh chết ba người trông chừng phía sau Tần Nguyệt Cầm!

Hai mắt Đông Phương Bạch trợn tròn, mục đích của tên này vẫn là cứu người, nhưng dưới tình huống này mà hắn vẫn dám giương đông kích tây?!

"Thần Nhi!" Nguyệt Cầm không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Thần, nhưng nghĩ một chút thì lại không khỏi khẩn trương, vội la lên: "Ngươi, ngươi đi nhanh!"

Lục Thần xoay người, đau lòng nhìn mẫu thân, cố nén nước mắt, run giọng nói: "Mẫu thân, con tới chậm, để cho ngài và Uyển Nhi chịu khổ rồi!"

"Thần Nhi... Ta, ta vốn không muốn cho ngươi biết, nhưng..."

Trong lòng Lục Thần đau nhói, mẫu thân vì không muốn hắn mạo hiểm mới giấu giếm chuyện này.

Nhưng càng làm vậy, hắn lại càng đau lòng.

Chỉ tiếc bây giờ không phải là lúc nói chuyện!

"Mẫu thân, Thiết thúc, các ngươi đi cứu Uyển Nhi, ta tới ngay." Lục Thần cũng không giải thích nhiều, đi tới bên người Tần Công.

Tần Công còn một hơi, Lục Thần vội vàng ôm lấy Tần Công

"Thần Nhi..." Tần Công đột nhiên giữ chặt Lục Thần: "Ngoại công không cứu được nữa…"

Tần Công chỉ là một người phàm, hơn nữa tuổi tác đã cao, sao có thể chịu được một cái tát của Đông Phương Bạch!

Bình Luận (0)
Comment