Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Thương thế của hắn ta quá nặng , lúc này sợ rằng chỉ có Tiên đan mới cứu được, đáng tiếc lấy đâu ra Tiên đan ở Thiên Nguyên đại lục này!
"Thần Nhi, bảo vệ tốt... Mẫu thân ngươi, Uyển Nhi..." Dứt lời, Tần Công cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
"Ngoại công!" Lục Thần bi thương tận trời, nước mắt không cầm được chảy xuống, hòa thành một dòng cùng nước mưa.
"Ha ha ha ha, Lục Thần, có phải rất đau lòng hay không?" Đông Phương Bạch cười to nói: "Chao ôi, vừa rồi ta nên ra tay nhẹ một chút, vậy có thể để ngoại công ngươi nói thêm mấy câu với ngươi, là lỗi của ta, lỗi của ta."
Lục Thần quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm người đang nói chuyện.
"Đông Phương Bạch, ta phải băm ngươi thành trăm mảnh!"
"Ồ, vậy sao? Ta sợ quá." Đông Phương Bạch ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại đầy trêu chọc.
"Nhưng Lục Thần, ta thật không ngờ ngươi có gan trực tiếp xông vào Đông Phương gia ta? Chậc chậc, ta vốn còn nghĩ, muốn bắt được ngươi phải tốn chút công sức, lần này thì tốt, tên ngốc nhà ngươi tự chui đầu vào lưới."
Lục Thần không để ý đến Đông Phương Bạch, ôm thi thể của Tần Công đi tới bên cạnh người thân.
Thiết thúc gỡ từng cây đinh đóng trên người Uyển Nhi xuống, Tần Nguyệt Cầm biết được phụ thân đã qua đời, cực kỳ bi thương, nhưng nàng vẫn cố gắng ôm lấy Uyển Nhi đang không thể đứng được.
"Ngoại công!" Uyển Nhi khổ sở nhìn thi thể của Tần Công.
Mặc dù hắn ta chỉ là một phàm nhân, nhưng lại cho huynh muội hai người tất cả mọi thứ có thể...
Lục Thần nhẹ nhàng đặt thi thể của Tần Công xuống, dịu dàng xoa đầu Uyển Nhi: "Thật xin lỗi Uyển Nhi, ca đã tới chậm."
"Ca... Ngươi, ngươi vẫn nên nhanh đi đi, bọn họ rất lợi hại.." Uyển Nhi khóc nhìn Lục Thần.
Trong mắt Lục Thần tràn đầy yêu thương: "Nha đầu ngốc, ngươi ở nơi này nghỉ ngơi cho khỏe, còn lại cứ giao cho ca!"
"Thứ Đông Phương gia nợ chúng ta, ta muốn đòi lại toàn bộ, cả vốn lẫn lãi!"
"Thần Nhi!" Tần Nguyệt Cầm giữ chặt Lục Thần, Thiết thúc cũng muốn nói gì đó, nhưng Lục Thần không hề dừng lại.
"Mẫu thân, Thiết thúc, trong lòng Thần Nhi có nắm chắc, hôm nay ta tới là để kết thúc ân oán!" Dứt lời, Lục Thần đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Bạch đối diện.
"Đồ chó chết, ngày đó ngươi dẫn người tàn sát Lục gia ta, kết quả lại để ta chạy thoát. Hôm nay, ta lại cứu người ngay trước mắt ngươi, ngươi xem thử bản thân còn tác dụng gì không? Lại còn mặt mũi đứng đó kêu gào?"
Đông Phương Bạch hận Lục Thần thấu xương, phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì năm đó để Lục Thần chạy thoát, khiến hắn ta mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, mới vừa rồi hắn ta sơ suất trúng kế của Lục Thần, bị một tên nít ranh chưa mọc đủ lông tính kế, Đông Phương Bạch lại càng cảm thấy không còn mặt mũi nào.
Lúc này, bị Lục Thần đâm chọt như vậy, Đông Phương Bạch nhất thời nổi cơn giận dữ!
"Được lắm, dám nói chuyện với ta như vậy, đợi một lát ta sẽ khiến cả nhà ngươi sống không bằng chết!" Đông Phương Bạch tức giận nói.
Sau đó, Đông Phương Bạch ôm quyền với đám người ngồi chỗ dự lễ nói: "Gia chủ, các vị trưởng lão, Từ lão đã chết, có lẽ chuyện dời linh mạch phải chuyển sang ngày khác."
Đông Phương Thanh Long lạnh nhạt ngồi trên chủ vị: "Dời ngày thì dời ngày, dám xông vào Đông Phương gia ta, không được để tiểu tử này chết dễ dàng."
Đông Phương Bạch khẽ mỉm cười: "Vâng, gia chủ."
Nhận được chỉ thị của gia chủ, Đông Phương Bạch không do dự nữa, quát vang: "Người đâu, bắt người này lại! Nhớ, không được giết hắn, mạng của hắn phải do ta lấy!"
Vạn người xung quanh cùng đáp lại: "Vâng!"
Đã không cần duy trì đại trận dời linh đổi mạch, nên mấy ngàn người xung quanh lập tức vây kín Lục Thần thành một vòng.
Lục Thần cầm thương đứng trước mặt đám người.
"Giết!" Nhóm người như thủy triều lao tới.
Mũi chân phải Lục Thần đá lên thân thương, trường thương màu đỏ xoay vòng ở trong tay hắn, sau đó Lục Thần giận dữ quát: "Đông Phương gia các ngươi, không có ai là vô tội, đều chết hết lão tử!"
Mưa to rào rào, tiếng sấm vang rền, trời đất mờ tối... Huyết quang chợt hiện!
Chỉ thấy bóng người Lục Thần mờ nhạt, Tàn Huyết Trường Thương trong tay như ngọn lửa cháy trong bóng tối, bập bùng ở giữa vô số địch nhân!
Cửu Tinh Điểm Huyệt, Xuyên Vân Thương, Khí Động Tùy Ý...
Tỉ tỉ lần luyện tập, khiến cho động tác đâm thương của Lục Thần trở thành bản năng của thân thể!
Vào lúc này, uy lực của Địa Sát Huyền Minh Thương được phát huy đến trình độ cao nhất!
Khi thì địch nhân nổ tan xác mà chết trước mặt Lục Thần, khi thì địch nhân chờ cơ hội ở ngoài trăm mét đột nhiên tự bạo!
Lại phối hợp với kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo phong phú của Lục Thần, mấy ngàn người xung phong nhưng không một người nào có thể đến gần Lục Thần trong vòng mười mét!
Dưới Địa Sát Huyền Minh Thương, không có thi thể nguyên vẹn! Mà dưới tay Lục Thần cũng tuyệt đối không có người sống!
Toàn bộ diễn võ trường, chỉ có vô tận máu tươi cùng thịt văng tung tóe!