Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Quân thượng, đã điều tra xong, đúng là Hỗn Độn linh mạch cửu tinh. Tám năm trước, Đông Phương gia tàn sát một tiểu gia tộc là Lục gia ở Tây Châu thành, hoàn toàn không phải vì Lục gia phản quốc, mà vì cướp linh mạch của Lục Thần." Tùy tùng nói.
Chân mày nam tử càng nhíu chặt hơn: "Hỗn Độn linh mạch cửu tinh, ngàn năm khó gặp! Chỉ là, cho dù linh mạch xuất chúng nhưng trong tám năm, thực lực lại tăng lên kinh khủng như vậy, ta vẫn thấy khó hiểu."
Tùy tùng hỏi: "Quân thượng, vậy bây giờ chúng ta có tham gia vào không?"
Quân thượng cau mày, trầm tư hồi lâu mới nói: "Mấy năm nay dã tâm của Đông Phương Thanh Long càng ngày càng lớn, nếu để hắn lấy được Hỗn Độn linh mạch cửu tinh, ta sợ người này nhất định sẽ không chịu an phận thủ thường! Nhưng Lục Thần này, thực lực lớn mạnh quá kinh khủng, chỉ sợ vài năm sau hắn sẽ vượt ra khỏi sự khống chế của chúng ta..."
"Hạng khanh, lập tức mang 50 vạn quân hộ thành chạy tới Đông Phương gia, bao vây hai người kia, đợi ta mời cung phụng rời núi, sẽ tập hợp cùng ngươi ở ngoài hoàng thành đi chung!"
"Quân thượng, ngài... Muốn nhúng tay sao?"
"Trước yên lặng theo dõi kỳ biến! Nhanh chóng triệu tập đội ngũ!"
...
Trên diễn võ trường của Đông Phương gia, cự long trực tiếp bị đẩy lùi, Đông Phương Thanh Long cũng thụt lùi mấy trăm mét mới dừng lại.
Còn bên kia, bóng dáng Lục Thần bắn thẳng ra ngoài, đụng lên cột sắt còn nửa làm cho cột sắt lõm vào trong.
Lực va chạm quá mạnh, khiến Lục Thần không nhịn được phun ra máu tươi.
Tàn Huyết Thương trong tay hắn đã gãy tới biến dạng!
"Thần Nhi!" Tần Nguyệt Cầm và Thiết thúc vội vàng lao tới.
"Mẫu thân... Thiết thúc... Ta..." Giọng nói Lục Thần yếu ớt, còn chưa kịp mở miệng, lại phun thêm mấy ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi!
Đông Phương Thanh Long dừng lại thế lùi, nhìn thoáng qua tình huống của Lục Thần, nhất thời an tâm.
"Lục Thần, không ngờ ta vẫn đánh giá thấp ngươi, một chiêu vừa rồi cũng không giết được ngươi!"
"Thế nhưng, ngươi liên tục ác chiến, thể lực đã sớm cạn kiệt, bây giờ là nỏ mạnh hết đà, ngươi đã không còn cơ hội xoay chuyển nữa!"
"Không ngờ Thiên Huyền Địa Sát lại có uy lực kinh khủng như vậy, cũng may lúc trước ta không ra tay, nếu không ta chưa chắc có thể thắng được ngươi."
Uyển Nhi sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng chật vật giơ cánh tay bị thương lên, đau lòng sờ gương mặt của Lục Thần.
"Ca... Đều do Uyển Nhi vô dụng, không giúp được gì cho ngươi!"
"Ca, ngươi không được chết, ngươi không được chết!"
Đông Phương Thanh Long ung dung đi tới, giơ trường kiếm trong tay lên.
Bây giờ ra tay hắn ta vẫn thật sự không chắc chắn, ai biết tên có khi nào Lục Thần liều mạng này đột nhiên tỉnh lại hay không!
"Lục Thần, linh mạch của ngươi thuộc về ta, mạng của ngươi cũng thuộc về ta!"
Thiết thúc xoay người xông về phía Đông Phương Thanh Long!
"Cút cho ta!"
Đông Phương Thanh Long đá tới một cước, Thiết thúc đã sớm mất đi sức chiến đấu bị đá bay mấy chục mét, miệng phun máu tươi, không thể động đậy!
Dù Tần Nguyệt Cầm gọi thế nào Lục Thần cũng không tỉnh, thấy Đông Phương Thanh Long sắp tới gần, thì trực tiếp đánh về phía Đông Phương Thanh Long: "Ta liều mạng với ngươi..."
"Tiện nhân, cút!" Đông Phương Thanh Long tát bay Tần Nguyệt Cầm!
Bây giờ trong mắt Đông Phương Thanh Long chỉ có Lục Thần, hắn ta phải phế Lục Thần trước, để Lục Thần không còn cơ hội lật ngược!
Đúng vào lúc này, Uyển Nhi giãy dụa đứng lên, giang hai tay ngăn ở trước người Lục Thần.
Lần này, Đông Phương Thanh Long đã dừng lại, hắn ta thật sự cảm thấy buồn cười: "Lục gia các ngươi thật là thú vị, từng người nối đuôi nhau tìm chết?"
"Vừa rồi ngươi còn kêu cha gọi mẹ, bây giờ mạng cũng không cần, ngươi còn muốn bảo vệ ca ngươi?"
"Ngươi phải biết, một kiếm này ta hạ xuống, ngươi sẽ chết!" Trong mắt Đông Phương Thanh Long lóe lên một tia tàn nhẫn cùng khinh bỉ.
Trên mặt Uyển Nhi không có chút sợ hãi nào, hai mắt vô cùng kiên định!
Nàng không để ý đến Đông Phương Thanh Long, chỉ dịu dàng nói: "Ca, vẫn luôn là ngươi bảo vệ Uyển Nhi, hôm nay để ta bảo vệ ngươi!"
"Trước kia Uyển Nhi không làm được cái gì, lần này dù chỉ một lần, để cho Uyển Nhi bảo vệ ngươi..."
"Mẫu thân từng nói, ta phải bảo vệ tốt ca ca!"
Lục Di nhỏ tuổi chắn trước mặt Lục Thần.
Trong nháy mắt đó, Lục Thần cũng biết thứ trân quý nhất của hắn ở trên thế giới này là gì, cho dù liều cả tính mạng hắn cũng phải bảo vệ muội muội!
"Dù Uyển Nhi không làm được gì, dù chỉ có một lần này thôi, hãy để Uyển Nhi bảo vệ ngươi..."
Lục Uyển Nhi không tới mười tuổi, cả người toàn vết thương, nhưng không chùn bước chắn trước mặt Lục Thần.
Cho dù đây là thế giới Cổ Cảnh, nhưng ai bảo nơi này không phải một thế giới chân thật chứ.
Hắn đang bảo vệ người nhà, mà mọi người cũng dùng hết sức mình bảo vệ hắn.
Trong đầu, hình ảnh của Lục Di và Lục Uyển Nhi... Lại chồng lên nhau.
...