Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Chờ ca một chút, bên kia còn có một con rắn nhỏ cần ta xử lý." Lục Thần kéo Lục Uyển Nhi ra, giúp nàng lau đi nước mắt: "Chăm sóc tốt mẫu thân và Thiết thúc."
Lục Uyển Nhi hiểu chuyện gật đầu.
Lục Thần đã chuẩn bị đại chiến cùng cự long, nhưng ai ngờ sau khi Đông Phương Thanh Long chết, cự long kia nổi giận gầm lên một tiếng, liếc nhìn Lục Thần một cái rồi... Bay đi mất!
Lục Thần chớp mắt.
Hả? Chạy?
Có lẽ không thể nói là chạy, mà là vì khế ước nào đó, bởi vì Đông Phương Thanh Long chết nên khế ước được giải trừ.
Lục Thần cảm thấy như vậy hợp lý hơn.
Thực lực con cự long này rất khủng bố, một kích vừa rồi Lục Thần thua, hơn phân nửa là thua trong tay con cự long. Một sinh vật khủng bố như vậy, theo lý thuyết không thể nào thần phục Đông Phương gia.
Nhưng nói đi nói lại, có thể không phải đánh vẫn là tốt nhất, dù sao Lục Thần cũng không có thâm cừu đại hận gì với con cự long này.
Ngược lại bây giờ trên sân vẫn còn một người, lúc này đang sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Lục Thần chợt biến mất, rồi xuất hiện trước mặt Đông Phương Bạch.
Hai chân Đông Phương Bạch mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lục Thần.
"Lục, Lục Thần, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lục Thần mỉm cười, kiếm chỉ quét ngang, gân tay gân chân của Đông Phương Bạch đã bị chém đứt.
Sau đó Lục Thần nhấc Đông Phương Bạch lên, đi thẳng tới trước cột sắt đứt đoạn, dùng đinh sắt rơi trên đất đóng hắn ta lên cột sắt!
"Không phải ngươi rất thích trộm linh mạch sao? Tốt lắm, ta cũng tới luyện tay một chút, để xem làm sao mới có thể đào linh mạch ra mà không để ngươi chết!" Dứt lời, trong mắt Lục Thần lộ ra sự tàn nhẫn.
Nhìn công cụ rơi tán loạn trên mặt đất, Lục Thần tiện tay nhặt lên một cái cưa: "Ta vừa đào, vừa phải phiền ngươi chỉ dạy ta, đừng để ta cưa sai chỗ, hại ngươi đau khổ..."
Đông Phương Bạch đã sợ hãi đến mặt không còn chút máu.
Sao tên này biến thái như vậy, hắn đào linh mạch của hắn ta thì thôi đi, còn muốn hắn ta dạy hắn?! Thật là điên rồ!
Tần Nguyệt Cầm thấy hình ảnh như vậy, không thể không che mắt Lục Uyển Nhi lại.
"Mẫu thân, ta muốn xem! Ta muốn xem Đông Phương Bạch chết như thế nào!"
"Uyển Nhi, ngươi không nên xem... Đào linh mạch là chuyện rất tàn nhẫn..." Thiết thúc lảo đảo đi tới.
"Chuyện này tương đương với rút gân moi xương! Đông Phương gia đã làm không ít chuyện táng tận lương tâm như thế này!"
Như câu nói gậy ông đập lưng ông, nửa giờ sau, Đông Phương Bạch đã biến thành phế nhân!
Nhưng thủ đoạn của Lục Thần vô cùng tinh xảo, đến bây giờ Đông Phương Bạch vẫn chưa chết.
Hắn tay hấp hối nhìn Lục Thần, lúc này hắn ta đã không có hy vọng phản kháng, chậm rãi nói: "Không thể ngờ được Đông Phương gia ta lại bị diệt trong tay một đứa trẻ mồ côi của Lục gia! Sớm biết như vậy, lúc trước ta nên không tiếc bất cứ giá gì giết chết ngươi!"
Lục Thần hừ lạnh: "Chết cũng không hối cải!" Dứt lời, con dao nhuốm máu trong tay trực tiếp đâm vào cổ họng Đông Phương Bạch!
Lục Thần xoay người đi về phía người nhà, ôm Lục Uyển Nhi lên nói: "Thiết thúc, mang ngoại công về an táng thôi."
A Thiết ngây người một chút, hắn ta nhìn diễn võ trường đã bị quân hộ thành vây kín không lọt một hơi nói: "Nhưng nơi này còn nhiều quân hộ thành như vậy..."
"Không sao." Lục Thần dửng dưng nói, rồi kéo mẫu thân, bế Lục Uyển Nhi đi về phía cửa ra, A Thiết ôm lấy thi thể của Tần Công đi theo.
Tốc độ bọn họ cũng không nhanh, lúc đi ngang qua chiến trường, Lục Thần thấy thanh Tàn Huyết Trường Thương đã gãy đoạn kia.
"Mẫu thân chờ một chút." Lục Thần buông tay mẫu thân, cúi xuống nhặt trường thương dưới đất lên, đeo hai khúc trường thương ở hông, sau đó đi tiếp.
Khi Lục Thần cùng người nhà đi tới trước mặt mấy chục vạn quân hộ thành, Lục Thần dừng lại lạnh lùng nhìn người đứng đầu quân hộ thành.
Bây giờ cả người Lục Thần toàn là máu, không thể phân rõ được là máu của hắn hay là của địch nhân.
Lúc hắn đi đường cũng tỏ ra hết sức mệt mỏi, bước chân lảo đảo, hiển nhiên là triệu chứng của hao hết linh lực.
Nhưng đối mặt với mấy chục vạn quân hộ thành của Thiên Vũ quốc, Lục Thần không có chút sợ hãi nào, chỉ quát khẽ một tiếng...
"Cút!"
Sắc mặt Thượng Quan Hồng rất khó coi, hắn ta là quốc vương của Thiên Vũ quốc có địa vị cao quý, chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn ta như vậy.
Nhưng đối mặt với hai mắt đỏ ngầu của Lục Thần, Thượng Quan Hồng lại lùi về phía sau nửa bước...
Đây là một ác ma giết hơn bảy vạn người, một chiêu Thiên Địa Vi Thương kia càng khiến người nhìn thấy mà sợ hãi!
Cho dù bên người hắn ta có cung phụng cảnh giới Thần Linh, nhưng nếu Lục Thần muốn giết hắn ta thì không ai có thể ngăn!
"Lục Thần, chúng ta không có ác ý..." Thượng Quan Hồng nói.
Lục Thần không muốn nghe hắn ta nói nhảm, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi ba giây, tránh đường! Nếu không, mấy chục vạn quân hộ thành này sẽ chôn cùng ngươi đấy!"