Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Thần Nhi, vậy ngươi cẩn thận." Dứt lời, quanh thân Điền Anh bùng nổ một cỗ linh lực không yếu, chém một đao như phá núi về phía Lục Thần.
Một đao này thế lớn lực chìm, lúc này Lục Thần còn chưa kết thành linh hạch nên không thể đón đỡ chính diện.
Lục Thần khẽ híp mắt. Đều nói một người khỏe hơn mười người biết võ, nhưng hắn sao có thể chỉ dừng lại ở "mười người"!
Nhìn chuẩn thế đao của đối phương, Lục Thần bước một bước xoay người, áo trắng bay lên!
Trong khi đối phương chém xuống một đao toàn lực, Lục Thần bước lệch nửa bước, quay người đâm ra một thương...
Một đao của Điền Anh chém xuống mặt đất, nhưng mũi thương của Lục Thần lại dừng ngay ở cổ họng Điền Anh.
Chỉ cần tiến thêm nửa bước, Điền Anh sẽ mất mạng dưới một thương này! Nhưng Lục Thần lại tính toán vị trí cực kỳ chuẩn xác, không nhiều không ít hơn nửa phần. Khi đối phương đánh trượt thì chính là lúc hắn khống chế!
Thấy một màn như vậy, lão thái quân trợn mắt há miệng.
Điền Anh chinh chiến sa trường nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hiện tại còn trong tình trạng cao hơn Lục Thần một đại cảnh giới, lại bị một chiêu của Lục Thần đánh bại!
Quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này trong mắt Điền Anh cũng tràn đầy hoảng sợ, toàn thân ướt sũng mồ hôi. Nàng đã có thể cảm nhận được mũi thương đang dán sát lên cổ họng mình!
Nếu vừa rồi nàng thật sự có tâm muốn giết Lục Thần, tiến thêm một bước nữa, thì nàng đã bị trường thương trong tay Lục Thần đâm xuyên cổ họng.
Người này... Thật quá đáng sợ!
Lục Thần thu thương, ôm quyền với Điền Anh: "Đại tỷ, đắc tội."
Bây giờ Điền Anh vẫn còn đang hốt hoảng, tốc độ của nàng hơn xa Lục Thần, nhưng một chiêu này của Lục Thần tính toán thời cơ quá chuẩn xác.
"Sư thừa của muội phu là ai?" Điền Anh hỏi.
"Tự học mà thôi." Lục Thần mỉm cười, một Dã Nhân Vương thập bát tinh như hắn thì làm gì có sư thừa.
"Đại tỷ, nếu có cơ hội, lần sau dẫn ta đi biên cương."
Điền Anh không trực tiếp từ chối Lục Thần, dù sao hiện tại nàng cũng là bại tướng dưới tay Lục Thần, nên không có tư cách dạy bảo hắn.
Hoạt động gân cốt xong, Lục Thần đi tới phòng tu luyện để tu luyện linh lực.
Hồi lâu sau, Điền Anh mới chậm rãi hồi thần, mà quản gia thì đang vẫy nàng, hình như là lão thái quân có chuyện muốn hỏi.
"Anh Nhi, vừa rồi ngươi thật sự bại bởi Lục Thần sao?" Lão thái quân khẽ nhíu mày: "Không phải là ngươi nhường hắn chứ."
Điền Anh ôm quyền đáp: "Vừa rồi thật sự là ta đã thua. Thương pháp của Thần Nhi quá mức tinh xảo, ta tòng quân mười năm chưa bao giờ thấy thương pháp nào tinh chuẩn như vậy."
Lão thái quân khẽ nheo mắt, tiểu tử Lục Thần đó thật sự là kỳ tài luyện võ sao?
"Chỉ tính thương pháp thôi, thì ta tòng quân ba mươi năm cũng chưa bao giờ thấy được thương pháp nào trôi chảy như vậy... Anh Nhi, Thần Nhi nói hắn muốn đi biên cương giết địch sao?"
"Quả thực Thần Nhi đã nói như vậy."
Lão thái quân gật đầu: "Hoa nở trong giá lạnh, thương ra từ ma luyện. Nếu quả thực là kỳ tài luyện võ thì trải qua chiến trường thử thách mới có lợi với hắn. Vả lại, nếu Thần Nhi đã gả qua đây thì cũng là người của Điền gia ta. Mà Điền gia ta thì phải đền ơn quốc gia!"
"Dị nhân giết lão Thất, xem ra đứa nhỏ Thần Nhi kia đã sớm muốn đi báo thù!"
Điền Anh kinh ngạc nhìn lão thái quân. Nói vậy là lão thái quân đồng ý rồi?
"Tài nguyên tu luyện trong quân hơn xa Điền gia ta, lần này ngươi quay lại quân doanh thì dẫn Thần Nhi theo đi... Nhớ chăm sóc tốt cho hắn!"
Điền Anh ôm quyền nói: "Con đã biết!"
Rốt cuộc Lục Thần được như ý nguyện đi theo Điền Anh tòng quân.
Lần này trở lại quân doanh cùng Điền Anh còn có nhị tỷ, tứ tỷ.
Nghe nói trước kia tam tỷ cũng ở quân doanh, sau đó bất hạnh chết trận ở sa trường.
"Đại tỷ, có cần phải giả vờ mặc đồ nữ gì đó không?" Lục Thần đi theo phía sau Điền Anh, thúc ngựa đi về phía biên cương phía Tây.
"Cái gì mà nam mặc đồ nữ chứ, mặt ngươi góc cạnh rõ ràng thế này, có đứa ngốc mới không nhìn ra ngươi là nam nhi xinh đẹp!" Điền Anh cười nói: "Không cần lo lắng, trong quân cũng có nam binh, hơn nữa ba tỷ muội chúng ta đều ở đó, ngươi ở trong quân doanh của ta, ai dám động tới ngươi!"
Lục Thần thở dài một hơi, có đại tỷ bảo vệ như vậy thì kiếp sống quân lữ hắn chờ mong đã bớt đi rất nhiều lạc thú.
Năm 473 Vũ lịch, Lục Thần mười bảy tuổi, chính thức tòng quân.
Dị nhân đều không phải Nhân tộc, cũng không phải dị tộc trong Cửu Thiên. Những dị nhân này có sức lực vô cùng lớn, da dày thịt béo, còn có lân giáp cứng rắn trời sinh, hơn nữa trí tuệ không thua gì nhân loại.
Trong lúc xem chiến đấu thì Lục Thần phát hiện, cho dù là bên phòng thủ nhân loại, hay đại quân dị nhân thì phe thắng lợi đều sẽ đào linh hạch của đối phương ra.