Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Tình hình hai quân giao chiến vốn đã máu me, Điền Anh còn đang lo Lục Thần lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ cảm thấy không khỏe, nhưng Lục Thần đã thấy nhiều trường hợp còn hơn thế.
"Đại tỷ, linh hạch này có thể luyện hóa trực tiếp sao? Vì sao lại phải đào linh hạch của đối phương?"
Điền Anh hỏi: "Ngươi không sợ?"
"Tàm tạm."
Điền Anh lắc đầu: "Cái tên nhà ngươi, thật sự là khác hẳn nam tử bình thường. Mấy trường hợp thế này, cho dù là nữ binh lần đầu tiên nhìn thấy cũng bị dọa sợ không nhẹ."
"Sở dĩ đào linh hạch của đối phương ra là có liên quan tới một truyền thuyết cực kỳ xa xưa của Vũ Cực đại lục." Điền Anh nói: "Nghe nói khi Nữ Oa tạo người thì dùng một khối bùn, một nửa tạo thành người, một nửa thì ném đi tạo thành dị nhân."
"Cho nên, chúng ta và dị nhân vốn là hai góc bù bổ sung cho nhau, nên chúng ta có thể trực tiếp hấp thu linh hạch của đối phương!"
Lục Thần mở to mắt, quả nhiên thế giới vô biên, không gì không có!
Điền Anh cũng yêu cầu Lục Thần một chuyện. Cho dù thương pháp của hắn xuất chúng cỡ nào, thì trước khi đạt tới cảnh giới Võ Giả không được phép ra trận giết địch.
Bởi vì không có linh lực gia trì, công kích bình thường không thể đâm rách lân giáp của dị nhân.
Trong quân có rất nhiều trận pháp tu luyện, hiện tại Lục Thần chỉ có thể sử dụng một trận pháp tu luyện loại nhỏ trong quân doanh của Điền Anh.
Dù vậy thì vẫn tốt hơn việc hắn lén lút tu luyện ở nhà trước kia.
Nhờ sự trợ giúp của trận tu luyện, Lục Thần chỉ mất nửa tháng đã đột phá tới cảnh giới Võ Giả, sinh ra linh hạch của mình.
Dựa theo kinh nghiệm một đời ở Thiên Nguyên đại lục kia, Lục Thần có thể tính toán đại khái bản thân sẽ mất tám năm để tu luyện tới cảnh giới Thần Linh, rồi thêm bốn năm nữa để đột phá Thiên Linh.
Một đời này, có Tụ Linh trận trong quân doanh hỗ trợ, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn một chút.
Chỉ là muốn hoàn thành bách chuyển Nhân Vương trong trăm năm này với tốc độ này thì hiển nhiên không kịp. Mà linh hạch của dị nhân chính là hy vọng lớn nhất của hắn!
Lục Thần rất muốn sớm được đi giết dị nhân, nhưng trong hơn năm năm này, Nhân tộc chỉ bảo vệ tuyến phòng ngự. Mà bên phía dị nhân cũng chẳng phát động được công kích nào ra hồn.
Loại chiến tranh quy mô nhỏ này quả thực khiến Lục Thần nhìn không nổi, còn không bằng tiếp tục tu luyện.
Bởi vì bên phía thành tây khá yên ổn, nên hai phòng tuyến phía đông và nam đều đã chuyển dời một lượng lớn dân chạy nạn qua bên này.
Trong mấy năm gần đây, rõ ràng thành Tây đã trở thành nơi an toàn nhất trong toàn bộ tuyến phòng thủ.
Một ngày này, Điền Anh đang huấn luyện tân binh thì có một tên binh sĩ vội vàng chạy tới: "Báo! Điền đô úy, đại quân dị nhân đột nhiên chuyển từ phía nam sang tây. Đại quân bảy mươi vạn đang nhanh chóng chạy tới cửa tây chúng ta rồi. Đại Thống Soái có lệnh, toàn bộ quân thành tây nghênh địch, cần phải chống đỡ trong ba ngày!"
Hai mắt Điền Anh trợn lên: "Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi! Đại Thống Soái đang dẫn đội quân chủ lực thâm nhập vào trung bộ dị nhân, kết quả bọn họ lại chạy tới tấn công phòng tuyến của chúng ta!"
Lúc này, quân chủ lực của Nhân tộc có muốn chạy về cứu viện cũng phải mất bốn năm ngày, cho dù hành quân gấp gáp thì cũng phải tốn ba ngày.
Hiện giờ toàn bộ quân lính thành tây chỉ có mười một vạn tướng sĩ, lần này đại quân dị nhân có khoảng bảy mươi vạn, chiến lực gấp bảy lần bên ta!
Điền Anh nhìn thoáng qua đám tân binh đang thao luyện. Một trận chiến này, có lẽ những tân binh còn chưa chiến đấu thành thạo kia cũng phải ra trận giết địch.
"Ngươi lập tức dẫn người sơ tán dân chúng, đừng tạo ra khủng hoảng!" Điền Anh nói.
"Tây tướng quân đã cho người đi sơ tán rồi!"
"Ừ, đã biết."
Việc này không nên chậm trễ, Điền Anh nhanh chóng chỉnh đốn một vạn tướng sĩ dưới trướng, chuẩn bị tử thủ tường thành.
Nửa giờ sau, xa xa có một bóng đen đông nghìn nghịt đang áp sát tuyến phòng thủ thành tây.
Binh lính thành tây đã nhiều năm chưa gặp phải thế trận như vậy, nhất là người mới khó đều khó tránh khỏi hơi khẩn trương.
Điền Anh đứng trên đầu tường, cao giọng quát: "Chúng tướng nghe lệnh!"
"Nay đối đầu với kẻ địch mạnh, nhân số quân địch gấp mấy lần quân ta, thế tới hung hãn, tình thế bắt buộc!"
"Nhưng ban đầu khi chúng ta tòng quân, là vì cái gì?"
"Ra trận giết địch, bảo vệ thân nhân!"
"Phía sau chúng ta là giang sơn Thánh Đường, nơi đó có phụ lão, người nhà, phu nhi chúng ta!"
"Một khi phòng ngự bị phá, bọn họ đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao dị nhân!"
"Các ngươi nguyện ý nhìn phụ mẫu, phu nhi các ngươi bị dị nhân giết hại sao!"
Mọi người lần lượt ngẩng đầu, trong mắt đã thấp thoáng tia sáng khác nhau.
Một binh lính hô to: "Không! Muốn động vào người nhà của ta, trừ khi bước qua thi thể ta!"