Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1983 - Chương 1958: Ngươi Đã Chết (9/18)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1958: Ngươi đã chết (9/18)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

So sánh như vậy, có vẻ như Thú Vương lập tức trở nên cực kỳ yếu ớt...

Lục Thần xách theo đầu lâu của Kim Mao Hống, thở dài một hơi, “Thật xin lỗi, lần này đi săn cũng không có kinh nghiệm gì, tùy tiện giết một con, cũng mạnh hơn thổ lang thủy cẩu một chút.”

Sắc mặt tộc nhân bộ lạc Song Long tái nhợt.

Tên Sài Lang kia như tát một cái vào trên mặt bọn họ!

Kim Mao Hống đều là dã thú cửu cấp, nhưng dã thú cửu cấp cũng có chia ra mạnh yếu.

Quỳ Ngưu phòng ngự cực mạnh, nhưng công kích và tính linh hoạt không đủ, phòng ngự của Kim Mao Hống cũng tương đối mạnh mẽ, lông dài vàng kim bao trùm toàn thân, có lực phòng ngự cực mạnh, hơn nữa, tính linh hoạt của bọn chúng cao hơn, công kích cũng càng kinh khủng hơn!

Khu vực Kim Mao Hống cư trú được gọi là “Tử Vong Chi Địa”, mà Quỳ Ngưu lại chỉ sinh hoạt rải rác ở các nơi, một bên lãnh địa có tên tuổi, một bên không có, từ một điểm này cũng có thể nhìn ra mọi người e ngại Kim Mao Hống còn hơn Quỳ Ngưu.

Khi thấy Lục Thần tay cầm đầu lâu của Kim Mao Hống, Thú Vương híp mắt lại.

“Chẳng thể trách có tự tin như vậy, hóa ra là gặp may, nhặt được một con Kim Mao Hống chết!”

“Mọi người đều biết, Kim Mao Hống thường đi theo bầy, một mình ngươi săn giết Kim Mao Hống là không thể nào, ngươi nghĩ chúng ta là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt như vậy sao!”

Lục Thần bĩu môi, “Ngươi không cần quan tâm có phải ta nhặt nhạnh chỗ tốt hay không, chỉ nói về tế phẩm, đẳng cấp tế phẩm của ta không thấp như ngươi!”

Nói xong, Lục Thần nhìn về phía dũng sĩ khác xung quanh, “Các ngươi nói, ta có tư cách tranh đoạt danh hiệu đệ nhất dũng sĩ hay không?”

Hơn nửa đám người đứng về phía Lục Thần, lúc này nhao nhao hưởng ứng.

“Nếu là tế điển, hẳn nên công khai, ta cảm thấy vị Bạch Lang dũng sĩ này cũng lấy ra tế phẩm cửu cấp, nên có tư cách tranh đoạt danh hiệu đệ nhất dũng sĩ!”

“Đều là tế phẩm cửu cấp, dựa vào cái gì mà dũng sĩ Bạch Lang không thể là đệ nhất dũng sĩ.”

“Ta ủng hộ dũng sĩ Bạch Lang tranh đoạt đệ nhất dũng sĩ!”

Lúc này, mấy ngàn người đều ủng hộ Lục Thần, toàn bộ hiện trường tế điển hỗn loạn tưng bừng.

Đại Tế Ti nhìn Thú Vương một chút, thấy hắn ta lặng lẽ gật đầu, Đại Tế Ti vung quyền trượng, quát lên, “Tất cả yên lặng!”

“Dũng sĩ Bạch Lang, ngươi tên gì?”

“Sài Lang!” Lục Thần lớn tiếng nói.

“Được, nếu ngươi cũng đã cung cấp tế phẩm cửu cấp, vậy ngươi có tư cách tranh đoạt vị trí đệ nhất dũng sĩ.”

“Nếu là dũng sĩ, nên chiến vì vinh dự, chiến vì bộ lạc! Ta để cho ngươi quyết đấu với Thú Vương, ngươi có dám ứng chiến không?”

Lục Thần mỉm cười, “Các ngươi muốn so tài sao, ta chỉ luận bàn một chút, nhưng các ngươi muốn quyết đấu thì ta cũng chỉ đành đáp ứng.”

“Tốt! Không hổ là dũng sĩ Bạch Lang, có khí phách!” Ngay sau đó Đại Tế Ti nói tiếp, dường như là không muốn để Lục Thần có cơ hội đổi ý.

Trái tim Hắc Viên cũng đã nhấc đến cổ họng, hắn ta run giọng nói, “Quyết đấu... Cái này, vì sao phải quyết đấu, luận bàn một chút không được sao, vì sao nhất định phải lấy tính mạng đối phương!”

“Sài Lang huynh đệ, ta bảo ngươi không nên ra mặt, ngươi nói hiện tại nên làm sao cho tốt!”

Hắn lo lắng nhìn về phía Tiểu Thú, mà Tiểu Thú chỉ thở dài một hơi, “Haizz, nhanh như vậy đã muốn đánh, đang còn chờ xem có đoạn vũ chiến tiếp theo hay không, hiện tại xem ra không có gì đẹp mắt...”

Hắc Viên khiếp sợ nhìn về phía Tiểu Thú, “Bách Thú, Sài Lang là phụ thân của ngươi, sao ngươi có thể biểu hiện không quan tâm chút nào như thế!”

Tiểu Thú thấy Hắc Viên thật sự quan tâm cha, hảo cảm với hắn ta nhiều thêm một phần, nói, “Lão Hắc, ta nói với ngươi, thời điểm ta lo lắng cho cha, đó đều là tình huống gần như cha chắc chắn phải chết, như vậy mà cha ta có thể sống đến hiện tại. Cho nên, ta đã bắt đầu chết lặng. Tình cảnh nhỏ như này, một chút thú vị cũng không có, còn không bằng xem cha khiêu vũ.”

Dù sao Tiểu Thú cũng đi theo Lục Thần gặp qua sóng to gió lớn, hắn ta không cần lo lắng tình cảnh nhỏ này.

Vẻ mặt Hắc Viên vô cùng nghi hoặc và mờ mịt, “Tại sao ta cảm giác, lần này Sài Lang huynh đệ chắc chắn phải chết...”

Đối với bọn người Hắc Viên thì hiện tại tình cảnh của Sài Lang đã không thể xoay chuyển được.

Chung quy thì Tiểu Thú cũng trẻ tuổi, Hắc Viên quay người nhỏ giọng nói với một tên tộc nhân khác, “Truyền lời trở về, nói Sài Lang huynh đệ chết trận vì bộ lạc, để Bạch Lang Vương cầu xin linh hồn của Sài Lang nghỉ ngơi trong tế điển tộc.”

Người kia nhìn bóng lưng Lục Thần một chút, thở dài một hơi.

Thực lực Thú Vương đã đạt tới đỉnh cao, không ai là đối thủ của hắn ta.

“Haizz, trước đây Sài Lang đã cứu chúng ta, trong khoảng thời gian này ở chung hoà thuận với chúng ta, đã trở thành một thành viên của bộ lạc Bạch Lang... Không ngờ hắn có dũng khí tiếp quyết đấu của Thú Vương, ít nhất cũng không làm mất mặt mũi của cả tộc Bạch Lang chúng ta!”

Bình Luận (0)
Comment