Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Bàn Cổ dừng bước lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lục Thần, "Đúng vậy, nếu ta nói không cho, làm sao, ngươi còn muốn đoạt hay sao?"
Nói tới đây, Bàn Cổ xoay người, trong lòng xuất hiện một đoàn ánh sáng ngân sắc. Hắn ta đặt đoàn ngân quang ở cạnh chân, nhìn Lục Thần.
"Đây là Thần Hồn mà ngươi muốn."
"Vị trí ngươi đang đứng sẽ không bị cưỡng chế cuốn vào Thời Không Loạn Lưu, nhưng nếu ngươi dám tiến lên một bước, một khi bước vào loạn lưu, thì lấy tu vi của ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này được!"
"Không phải ngươi muốn có Thần Hồn sao? Vậy ngươi cứ tới lấy là được!"
Lục Thần trợn trừng mắt, hai mắt o nhìn chằm chằm vào đoàn ngân quang trên mặt đất.
"Bàn Cổ tiền bối, thật sự không có lựa chọn nào khác sao?"
"Không có! Lời ta đã nói, quyết không nuốt lời!" Bàn Cổ lạnh lùng nhìn Lục Thần.
“Nếu lần này ngươi không dám, như vậy… Ngươi vĩnh viễn đừng hòng đạt được Thần Hồn!” Bàn Cổ lẳng lặng nhìn Lục Thần.
Đúng vào lúc này, Lục Thần đột nhiên lắc mình một cái, vọt thẳng vào loạn lưu mất khống chế!
Ngay cả Bàn Cổ, Nữ Oa cũng không nghĩ đến Lục Thần lại quyết tâm muốn có Thần Hồn đến như vậy!
“Gia hỏa này!” Bàn Cổ mở to mắt. Dựa theo lẽ thường, chẳng lẽ không phải suy nghĩ thật lâu sao? Gia hỏa này không cần suy nghĩ đã xông vào?
“Thì Thương!” Bàn Cổ khẽ quát một tiếng, giơ bàn tay lên. Trước mặt Lục Thần đột nhiên xuất hiện một bức tường. Hắn tránh không kịp, đâm thẳng vào vách tường.
Trong khoảnh khắc, Lục Thật đột nhiên phát hiện hắn đã trở về điểm ban đầu…
“Đây là… Một loại kỹ năng thời không?!” Lục Thần hoài nghi nhìn Bàn Cổ.
Bàn Cổ nhìn Lục Thần: “Không phải kỹ năng thời không, mà là lĩnh ngộ Thiên Đạo! Tiểu tử thối ngươi, tại sao ngươi làm việc không theo lẽ thường, nếu không phải ta còn có một ít thủ đoạn, bây giờ không biết ngươi đã bị cuốn đi nơi nào rồi!”
Lục Thần thành thật đáp: “Không phải Bàn Cổ tiền bối đã nói, nếu lần này không dám, ta vĩnh viễn không bao giờ có được Thần Hồn sao? Cho dù tiến vào Thời Không Loạn Lưu, hai vị đã đi ra từ trong loạn lưu, điều này nói rõ nhất định sẽ có biện pháp đi ra. Ta chỉ có thể thử một lần.”
“Gan của ngươi đúng là lớn!” Bàn Cổ lắc đầu: “Ngươi cảm thấy, dễ đạt đến thực lực của chúng ta như vậy sao?”
Lục Thần không biết trả lời như thế nào, hình như không cẩn thận đắc tội đại lão.
Nữ Oa ở một bên cười nói: “Bàn Cổ đại thần, hài tử này có một ý chí mạnh mẽ, nhất định là hắn có lý do để mạnh lên. Ta thấy, chúng ta nên giao Thần Hồn cho hắn.”
Bàn Cổ nhìn Nữ Oa: “Ngươi đúng là coi trọng hắn quá đấy. Có phải vì hắn là Nhân tộc hay không?”
Nữ Oa lắc đầu: “Ở trong mắt ta, vạn tộc đều bình đẳng. Nhưng sau lần gặp trước, ta đã chú ý hắn một khoảng thời gian, thấy hắn có chút khác biệt với người bình thường.”
“Tu luyện đến hôm nay, hắn còn có thể không quên sơ tâm, không thẹn với lương tâm, điều này rất khó tìm.”
Bàn Cổ nhìn Nữ Oa, im lặng một lát: “Ngay cả ngươi cũng tán thưởng hắn như vậy, người này đáng để phó thác. Chỉ là Thần Ma Nghịch Mệnh quan hệ trọng đại, trong đó Thần Ma Vô Thiên biến mất vạn năm, ta vẫn hơi không yên lòng.”
“Này, Lục Thần, gần đây ngươi có thời gian không?”
“Sao?” Lục Thần nhất thời hơi mơ hồ.
Giọng điệu của Bàn Cổ như đang muốn hẹn hắn đi xem phim vậy.
“Ta… Năm năm sau ta phải đến Thiên Ngoại làm việc giúp Đạo Hệ thần minh, thuận tiện tìm kiếm Hoa Mộng Mô. Lần này, nếu có được Thần Ma Chi Hồn, ta lập tức đến Khai Thiên thánh địa tu luyện...” Lục Thần nói lại hành trình của mình.
Bàn Cổ cau mày nói: “Một ngày nơi này bằng một năm bên ngoài…”
“Cái gì!” Lục Thần mở to mắt. Hắn mới ở đây có một lát thôi, chẳng phải bên ngoài đã qua hai tháng rồi?
Hiện tại, đối với Lục Thần mà nói, thời gian là phải tranh thủ từng giây.
Bàn Cổ vung tay lên, không nhịn được, nói: “Ngươi cần gì phải nôn nóng, không phải ngươi muốn đến Khai Thiên thánh địa tu luyện sao? Chỗ đó còn không phải ta chém ra!”
Nói thì nói như thế, nhưng điểm này hình như không có trợ giúp gì với Lục Thần.
“Năm năm nữa phải đến Thiên Ngoại... Ừm, để ta ngẫm lại.” Bàn Cổ xoa cằm của mình: “Nói cách khác, ta muốn ra ngoài ba mươi ngày…. Ba mươi ngày, không sao, ta có thể chịu đựng được.”
Sau khi ngẫm ra, Bàn Cổ nói với Lục Thần: “Tiểu tử, muốn dung hợp Thần Ma Chi Hồn, chỉ có Thần Ma song hồn là không đủ, còn cần hợp thành song hồn.”
“Điều kiện hợp thành cực kỳ hà khắc. Một khi xuất hiện sơ suất, nhất định sẽ dẫn đến mất cân bằng hai cực. Nghiêm trọng hơn, nó sẽ dẫn đến Hỗn Độn xuất hiện… Đây không phải chuyện đùa.”
“Người có Thần Ma song Thiên Uy, Hỗn Độn linh hạch, theo lý, người hoàn toàn có thể dung hợp song hồn, nhưng thực lực của ngươi còn chưa đủ. Như vậy đi, ta ra ngoài tu luyện với ngươi ba mươi năm. Sau khi ngươi thành công dung hợp Thần Ma Chi Hồn, ta sẽ trở lại.”