Lục Thần cau mày nhìn bốn tên dở hơi, nói thân phận của bọn chúng ra còn có thể dọa chết người, nhưng trên thực tế không một tên nào bớt lo.
Từ nhỏ đánh tới lớn, đánh vẫn còn không đủ.
Dưới sự ngăn cản của Lục Thần, cuối cùng bốn thú cũng chịu yên tĩnh lại.
“Lão đại, ta nghe nói ở Tây Thiên thánh địa cũng có Thời Không Loạn Lưu. Chúng ta phải cẩn thận, không may sẽ gặp phải Cổ Thần.” Đại Hoàng nói.
Lục Thần khẽ cau mày, sắc mặt ngưng trọng.
Đột nhiên, Lục Thần hỏi một vấn đề chẳng ăn nhập vào đâu: “Cuộc sống cá nhân của Tiểu Thú ở bên ngoài rất loạn?”
“Loạn, quá loạn.” Đại Hoàng, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên gần như trăm miệng một lời.
Ánh mắt Lục Thần lộ ra vẻ hâm mộ.
Xem ra Tiểu Thú đã lớn rồi.
Đoạn đường này có mấy tên dở hơi làm bạn, Lục Thần cũng không cảm thấy cô đơn, một đoàn người xuất phát đến Tây Thiên thánh địa.
Tây Thiên thánh địa ở phía Tây Tinh Hải, khi đám người Lục Thần đến đây, bọn họ phát hiện một bức tường linh lực nhàn nhạt trước mặt một tinh vực nho nhỏ.
“Lão đại, nơi này là Tây Thiên thánh địa.”
Lục Thần hỏi: “Bức tường linh khí này là gì vậy?”
“Là Thời Không Loạn Lưu tràn ra linh khí tự nhiên mà thành.” Dù sao Đại Hoàng cũng là Hắc Ám Ma Tôn Thiên Ngoại, kiêm chức hướng dẫn viên du lịch cũng không đáng kể.
Lục Thần suy nghĩ một chút, Bàn Cổ và Cửu U tiền bối đều có thể ra vào Thời Không Loạn Lưu. Thực lực hiện tại của hắn không thua gì bọn họ, cho nên Thời Không Loạn Lưu cũng không phải uy hiếp quá lớn.
Quan trọng là phải tìm được Thần Hoàng.
“Đại Hoàng, rốt cuộc Tây Thiên thánh địa là nơi nào?” Lục Thần hiếu kỳ hỏi.
“Lão đại, nghe nói Tây Thiên thánh địa là nơi cổ xưa nhất trong vũ trụ, thậm chí còn có lời đồn, nói là Tây Thiên thánh địa thậm chí còn xuất hiện trước thời Hỗn Độn sơ khai.”
“Nếu lời đồn này là thật, nơi này là nơi cư trú của Thần Minh, thực lực không thể coi thường.”
“Chỉ là chân tướng như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Thậm chí rốt cuộc nơi này có Thần Minh ở lại hay không cũng không ai biết. Ít nhất ta ở Thiên Ngoại nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe có người ra tay với Tây Thiên thánh địa.”
Lục Thần cau mày, Tây Thiên thánh địa là thứ gì?
Bất kể nói như thế nào, cũng phải xông vào nơi này một lần.
“Dựa theo cách nói của Đại Hoàng, nơi này có rất nhiều loạn lưu, các ngươi để ta vào trước.” Lục Thần tập hợp chiến sủng của mình, sau đó bước vào Tây Thiên thánh địa.
Vượt qua bức tường linh khí, Lục Thần liền bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh.
Nơi này không có sao trời, chỉ có một chùm sáng như bọt khí vặn vẹo.
Tuy Tây Thiên thánh địa chỉ là một tinh vực chiếm cứ phía Tây Tinh Hải, nhưng muốn tìm Thần Hoàng ở đây, hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Khi Lục Thần đang vô kế khả thi, đột nhiên chung quanh truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Lục Thần, cuối cùng ngươi cũng đến.”
Lục Thần kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đại Hoàng ở Thiên Ngoại ngàn vạn năm cũng chưa từng gặp người của Tây Thiên thánh địa. Kết quả mình vừa đến đã gặp?
Đúng vào lúc này, trước mặt Lục Thần xuất hiện một bóng người.
Người này có ngoại hình giống con người, khi nhìn gần, đầu người này có búi tóc, người mặc áo cà sa màu vàng.
Trong tám Chí Cao Thần cũng có Chí Cao Thần Phật Hệ, chỉ là so sánh với người này, người này mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lục Thần kinh ngạc nhìn người kia: “Tiền bối là... Nguyên Thủy Thần Phật?”
Vẻ mặt người kia an tường, mỉm cười nói: “Xem ra ngươi còn nhớ rõ ta.”
“Tiền bối, Tây Thiên thánh địa này là lãnh địa của ngài?”
“Lãnh địa thì không tính, nhưng nơi này ít có người quấy rầy, ta đã quen ngộ đạo ở đây.” Thần Phật nói: “Nói đến, ta cũng không nhớ mình đã ở đây bao lâu.”
Lúc trước, Thần Phật có nói bọn họ có khả năng gặp nhau ở Bát Trọng Thiên, không nghĩ đến quả thật như vậy.
Nghe Thần Phật nói, xem ra Thiên Ngoại có không ít cao nhân ẩn sĩ.
Thần Phật từng có giao tình với Lục Thần, huyễn cảnh Lục Đạo đã từng giúp Lục Thần đột phá cảnh giới Nhân Hoàng, đương nhiên Lục Thần rất tôn kính Thần Phật.
“Thần Phật tiền bối, vãn bối quấy rầy tiền bối thanh tu, thật sự có lỗi. Chỉ là bằng hữu của ta cần Thần Hoàng, cho nên…”
Thần Phật mỉm cười: “Vũ trụ này rất lớn, bất kỳ nơi nào cũng không thể nói là lãnh địa của riêng ai, ngươi không cần phải xin lỗi.”
“Thần Hoàng có thể xuyên việt khống chế loạn lưu. Ngươi muốn đi tìm nó, chỉ sợ mấy trăm năm, hơn ngàn năm cũng chưa chắc tìm được.”
Lục Thần vội vàng hỏi: “Thần Phật tiền bối có thể chỉ con đường sáng không?”
“Nếu ngươi có thể trả lời ta ba vấn đề, ta không chỉ có thể giúp ngươi tìm được Thần Hoàng. Hơn nữa, nếu có ta lên tiếng để Thần Hoàng gỡ xuống mấy cánh chim, nàng cũng không hẹp hòi đâu.”
Tác phong của Lục Thần trước sau như một, nếu có thể không cần động võ giải quyết, tất nhiên không động võ thì tốt hơn.