Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2148 - Chương 2123: Cửu Chuyển Hoàn Hồn Trùng Sinh Đan (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2123: Cửu Chuyển Hoàn Hồn Trùng Sinh Đan (2)

“Cái này… Thật sự có thể?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Tiểu Lục, nhanh, luyện chế đi.” Lục Thần vội la lên.

Tiểu Lục gật đầu, đổ hết toàn bộ dược liệu đã chuẩn bị xong vào đan lô.

Minh Giới Chi Hoa, Luân Hồi Chu Mạn Sa Hoa, Bổ Thiên Thạch Phấn, Chiến Thần Chi Huyết, Thần Hoàng Vũ Dực, Ngoại Ma Chi Tâm.

Nhìn Lục Y Y bỏ từng nguyên liệu vào trong dược đỉnh, Hồn Tích quay đầu nhìn Lục Thần: “Mấy nguyên liệu này, độ khó thu hoạch mỗi một vật đều khó đến mức không thể tưởng tượng. Nhưng bọn chúng cũng không có chút tác dụng nào với ngươi.”

“Ta thật sự chưa từng thấy Ngự Thú Sư, Ngự Linh Sư có thể làm đến mức này vì Quỷ Sủng.”

Lục Thần mỉm cười, nhìn về phía Lục Y Y đang luyện chế đan dược, rồi nhìn Dược Đồng bên cạnh, ánh mắt đều là sự ôn nhu.

“Trong mắt của ta, bọn họ đã sớm không phải là Quỷ Sủng. Bọn họ, đều là người thân cận nhất của ta.”

“Dọc trên con đường này, bọn họ đã làm rất nhiều chuyện cho ta…”

Ba Quỷ Sủng của Lục Thần, thời gian Tiểu Mẫn đi theo Lục Thần là sớm nhất. Trong giai đoạn ý thức chuyển dời ở Tứ Trọng Thiên, không biết nàng đã giúp hắn bao nhiêu lần thoát khỏi công kích chí tử. Về sau còn liều mình cứu Lục Thần.

Dược Đồng vẫn luôn chăm chỉ với quân đoàn dã quái, giúp Lục Thần trồng dược liệu. Nếu không nhờ hắn ta, với tốc độ tiêu hao đan dược của Lục Thần, hắn hoàn toàn không thể chèo chống.

Về phần Lục Y Y thì càng không cần phải nói, là phụ tá đắc lực không thể thiếu của Lục Thần.

Lục Thần nhìn Tiểu Lục và Dược Đồng, còn Hồn Tích thì nhìn Lục Thần.

Người người đều nói Duy Ngã Độc Cuồng cuồng vọng, tàn nhẫn, ra tay không chút lưu tình, nhưng ai có thể nghĩ đến, trên thực tế hắn lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.

“Trách không được ngươi không chống được thần…” Hồn Tích không đầu không đuôi nói một câu: “Ngươi quan tâm quá nhiều thứ…”

Quá trình luyện chế cần vài ngày, Lục Thần cũng không giúp được Lục Y Y, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi ở bên cạnh.

Lúc này bốn thú đều rất gấp, quan hệ giữa bọn họ và Quỷ Sủng giống như tỷ đệ, huynh muội.

Lấy uy lực của Tiểu Mao Đoàn, ngoại trừ Lục Thần, Tiểu Mao Đoàn nghe lời Lục Y Y nhất, cũng chỉ có Lục Y Y có thể khiến mấy tên này không đùa giỡn nữa.

“Tiểu Mẫn có thể sống lại sao? Rất nhớ nàng…” Hiếm khi nào Đại Hoàng không đứng bên cạnh hô cố lên.

“Lục tỷ tỷ nói, có lẽ sau khi Tiểu Mẫn phục sinh chỉ còn lại một phần ký ức, sẽ không quên chúng ta chứ?” Tiểu Thú khẩn trương nói.

“Ta cảm thấy chắc chắn không quên ta đâu. Ta và Tiểu Mẫn gặp nhau sớm nhất. Về phần các ngươi… Quên thì quên thôi, chỉ cần phục sinh thì thế nào cũng được, cùng lắm thì bồi dưỡng tình cảm một lần nữa.” Đại Hoàng trợn mắt nhìn Tiểu Thú.

Chín ngày sau, bầu trời đột nhiên mây đen quay cuồng, sấm sét vang dội.

Hồn Tích nhìn sắc trời: “Thiên địa dị tượng, đã đến thời khắc cuối cùng.”

Tiểu Lục đặt vào một luồng ánh sáng trắng vào trong lô đỉnh, đây là tàn phách của Tiểu Mẫn mà nàng cất giữ.

Tình huống của Tiểu Mẫn khá đặc biệt, cho nên cần đồng thời tiến hành luyện đan và luyện hóa.

Tầng mây nhấp nhô trên bầu trời, tiếng sấm càng lúc càng lớn.

“Lục Thần, loại đan dược nghịch thiên nghịch đạo này sẽ hạ xuống đan kiếp. Ngươi hãy chú ý ngăn lại giúp Lục cô nương.” Hồn Tích nói.

Lục Thần gật đầu, bay lên giữa không trung.

Oành oành oành! Mấy chục luồng thiên lôi trực tiếp đánh vào người Lục Thần.

Sau đó càng nhiều thiên lôi cuồn cuộn kéo đến.

Lục Thần vẫn bất động như núi: “Tiểu Lục, ngươi chuyên tâm luyện chế đan dược, đan kiếp để ta.”

Mấy trăm luồng thiên lôi rơi xuống, đột nhiên Lục Y Y vung tay, nắp đỉnh tự động mở ra.

Bên trong Hỗn Nguyên Đỉnh, một nữ hài chậm rãi dâng lên.

Nữ hài này chỉ có sáu bảy tuổi, mở đôi mắt to mơ hồ nhìn mọi người trước mặt.

Lục Thần vội vàng hạ xuống giữa không trung.

Lục Thần, Tiểu Thú, Đại Hoàng, Tiểu Nguyên chen trước mặt nữ hài. Tiểu Mao Đoàn đứng trên đỉnh đầu Lục Thần, mười con mắt nhìn chằm chằm nữ hài.

“Giống Tiểu Mẫn như đúc.”

“Nói nhảm, đây đâu phải khôi lỗi, đây là dáng vẻ của Tiểu Mẫn trước kia.”

“Bây giờ nàng là người sống, nàng còn nhận ra chúng ta không?”

Nữ hài trước mắt phấn điêu ngọc trác, gương mặt non mịn, lông mi dày, bên dưới là cặp mắt vừa to vừa tròn.

Đột nhiên Tiểu Mẫn cau mày…

“Các ngươi là ai? Vì sao lại nhìn ta như vậy?”

Sau đó, Tiểu Mẫn nhìn Tiểu Thú: “Ngươi là cha ta sao?”

Trong lòng mọi người hơi thất vọng. Lục Y Y nói rất có thể Tiểu Mẫn sẽ mất đi rất nhiều ký ức. Bây giờ xem ra, có thể Tiểu Mẫn đã mất đi đa số ký ức.

“Ngươi là cha ta sao?” Tiểu Mẫn mở đôi mắt ngây thơ nhìn Tiểu Thú: “Ta có cha sao? Không biết vì sao, nghĩ đến người nhà sẽ khiến ta thấy rất khổ sở. Nhưng khi ta nhìn thấy các ngươi, ta lại có cảm giác rất thân thiết giống như người thân của ta vậy.”

Bình Luận (0)
Comment