Nghe đến đó, trong lòng Lục Thần cảm thấy chua xót.
Tiểu Mẫn còn nhớ rõ phụ mẫu của mình đã qua đời, vì thế đã chuyển cảm giác thân thuộc sang bọn họ, ngộ nhận là thân nhân của mình…
Để Tiểu Thú làm cha của Tiểu Mẫn cũng tốt, tránh cho hắn ta cả ngày chơi bời lêu lổng.
Tiểu Thú mỉm cười, chỉ vào Lục Thần: “Nha đầu ngốc, ta là ca ngươi, hắn mới là cha ngươi.”
Lục Thần hơi không kịp chuẩn bị, tiểu tử này không chịu làm cha, nhất định phải làm ca ca.
“Ngươi là… Cha? Ta cảm thấy, ngươi là cha của Tiểu Mẫn…”
Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Tiểu Mẫn, Lục Thần hít sâu một hơi.
Tuy trong lòng hắn không cam tâm, hắn độc thân mấy chục năm, vì sao bây giờ lại làm cha?
Nhưng cuối cùng, Lục Thần không nỡ từ chối Tiểu Mẫn, vừa cười vừa nói: “Nha đầu ngốc, ngay cả cha cũng không nhận ra. Ta đương nhiên là cha ngươi.”
“Đây là quần áo khi ca ngươi còn bé, nhanh mặc vào đi.”
Dù sao Lục Thần cũng có kinh nghiệm làm cha phong phú, nhanh chóng mặc quần áo cũ của Tiểu Thú cho Tiểu Mẫn, sau đó xoa đầu nữ hài: “Tại sao ngủ một giấc tỉnh dậy lại không nhớ gì thế? Trong nhà vẫn còn một ca ca. Chờ chúng ta về nhà, ta dẫn ngươi đi gặp ca ca.”
"Chi chi chi..."
Tiểu Mao Đoàn chờ cả nửa ngày cũng không thấy Tiểu Mẫn nhắc đến mình, nóng nảy đứng trên đầu Lục Thần, cố gắng gây sự chú ý của Tiểu Mẫn.
“Ngươi là... Tiểu Mao Đoàn? Hả? Tại sao ta lại biết tên ngươi?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi, Tiểu Mẫn lại nhớ tên của Tiểu Mao Đoàn, ngay cả Lục Thần cũng không có đãi ngộ này.
Rống! Tiểu Nguyên nhìn Tiểu Mẫn, vô cùng ngoan ngoãn.
Tiểu Mẫn cau mày: “Đây là Bạch Hổ sao? Ta không sợ.”
Tiểu Nguyên thất vọng cúi đầu xuống, xem ra Tiểu Mẫn đã không nhận ra nó.
Lục Thần mỉm cười: “Tiểu Nguyên, ngươi không có hình thái cố định. Hình thái Bạch Hổ là ngươi sử dụng khi còn ở Ngũ Trọng Thiên, Tiểu Mẫn không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.”
Tiểu Nguyên nghe xong, cảm giác đúng là như thế, lập tức trong lòng bình thường lại.
“Tiểu Mẫn... Không đúng, khi đó ta còn chưa biết nói chuyện…” Đại Hoàng lập tức không cam lòng: “Gâu gâu gâu!”
Sau khi sủa vài tiếng, Đại Hoàng mong đợi nhìn Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn nhìn Đại Hoàng, trốn thẳng vào lòng Lục Thần: “Cha, đây là cái gì, dáng vẻ của nó thật khủng khiếp.”
Tiểu Thú nhất thời không nhịn được, bật cười ha hả.
“Ha ha ha, Đại Hoàng, không phải trước đó ngươi rất tự tin sao? Tiểu Mẫn lại sợ ngươi, ha ha ha!”
Mặt Đại Hoàng đen thui, cố giải thích: “Ngươi biết cái gì, bởi vì hình tượng của ta thay đổi quá lớn. Nếu là ta lúc đầu, Tiểu Mẫn tuyệt đối nhớ kỹ.”
“Tiểu Mẫn.” Lục Y Y bước đến.
“Lục tỷ tỷ?” Tiểu Mẫn gọi thẳng tên của Tiểu Lục.
Lục Y Y mỉm cười: “Ngươi trở về là tốt lắm rồi, chúng ta đều rất nhớ ngươi.”
“Rất nhớ ta… Nhưng, ta, ta lại không nhớ được chuyện lúc trước...”
“Không sao, không nhớ chuyện trước kia, chúng ta cứ chậm rãi mà đi, đường còn dài. Về sau sẽ còn có nhiều ký ức khác.”
Tiểu Mẫn gật đầu.
Cuối cùng Lục Thần thở phào một hơi, Tiểu Mẫn đã sống lại, còn dùng hình thái con người để phục sinh.
Quỷ Sủng mà hắn thu phục đầu tiên đã có được kết quả tốt.
“Tiểu Lục, ngươi và Dược Đồng?”
Lục Y Y mỉm cười, mở lòng bàn tay, bên trong lơ lửng hai viên thuốc màu đỏ trong suốt.
Nàng đưa một viên cho Dược Đồng.
Lục Thần vui mừng gật đầu: “Nhanh uống đi.”
Lục Y Y đưa một viên thuốc cho Dược Đồng, còn mình thì vẫn không đưa viên thuốc lên miệng.
“Tiểu Lục? Sao vậy?” Lục Thần kỳ quái hỏi: “Các ngươi chỉ tái tạo nhục thân thôi, không có gì đáng lo lắng.”
“Lão đại, nếu chúng ta sống lại, chúng ta không còn là Quỷ Sủng của ngươi nữa...” Lục Y Y vừa khóc vừa nói: “Ta không muốn rời khỏi ngươi.”
Lưu Y Y gục đầu vào vai Lục Thần khóc: “Lão đại, ta không muốn tái tạo nhục thân.”
“Ta… Ta cũng không muốn tái tạo nhục thân.” Dược Đồng rưng rưng đến bên cạnh Lục Thần, vùi mặt vào eo của hắn.
Yết hầu Lục Thần xiết chặt, vành mắt đỏ ửng. Hắn ôm Tiểu Lục, Dược Đồng, nghẹn ngào nói: “Đừng làm loạn, ai nói các ngươi sẽ rời khỏi ta...”
“Lão đại, chúng ta không có trạng thái linh thể, không phải ngươi không thể mang theo chúng ta sao?”
“Ngươi, ngươi cũng không trồng được dược liệu, cũng không biết luyện dược. Mỗi lần ngươi đánh nhau đều rất nguy hiểm, ta không ở bên cạnh ngươi, sao chữa thương cho ngươi được.”
“Đúng vậy, ngươi xem ngươi không biết luyện khí, Mục Long nguyện ý luyện giúp ngươi, nhưng, nhưng không phải ngươi bỏ mặc hắn ở Thất Trọng Thiên...”
“Ngươi có nhiều bằng hữu như vậy, còn có người thân, ngươi xem bao nhiêu năm ngươi mới về Trái Đất một lần…”
Tiểu Thú ở bên cạnh, vành mắt cũng đỏ bừng, khóc nức nở: “Lời này không sai. Đệ đệ Lục Viễn hơn ba mươi tuổi, cha mới trở về ở chung với hắn được bảy năm.”
“Còn có những bằng hữu ở Cửu Thiên, ta đoán chừng nếu cha không hạ giới, đời này sẽ không gặp được.”