“Đừng nói bọn họ, ngay cả ta, vừa nãy thiếu chút nữa cũng không nhận ra ngươi. Dù sao cũng đã hơn bốn mươi năm.”
Lục Thần mỉm cười: “Không sao, đừng nghe Tiểu Thú nói, ta cũng không để trong lòng. Chỉ là bây giờ ta không thể chứng minh được thân phận. Mạc Bắc, ngươi dẫn ta vào đi.”
“Ha ha ha, thú vị, đường đường là người sáng lập Thần Ma Học Viện, lại bị ngăn bên ngoài học viện, ha ha ha ha.” Mạc Bắc cười ha hả.
Lục Thần và Mạc Bắc tùy ý trò chuyện, khiến đám đệ tử Thần Ma Tiên Viện chung quanh đều choáng váng.
Từ lời nói của Mạc Bắc, có là đồ ngu cũng biết Mạc Bắc tiền bối nói đến ai.
Bát Trọng Thiên, Lục Thiên Đế giết chết Phong Ma Chiến Thần.
Đương nhiên cũng là người sáng lập Thần Ma Tiên Viện, tổ sư gia của bọn họ.
“Ngài, ngài là... Duy Ngã Độc Cuồng?” Đệ tử thủ vệ như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Thần.
“Đệ tử đáng chết, không biết tổ sư gia đích thân đến, tội đáng chết vạn lần.” Nói xong, đệ tử thủ vệ kinh sợ muốn quỳ xuống.
Lục Thần khoát tay, một luồng khí lực nhu hòa đỡ hai tay người kia: “Không sao, ngươi là đệ tử thủ vệ, gặp người xa lạ xử lý cẩn thận như vậy, cũng xem như tận bổn phận của mình.”
“Cũng trách ta không ghi rõ thân phận.”
“Nhưng các ngươi không biết ta, ta sợ ta ghi rõ thân phận, các ngươi lại càng cảm thấy ta đến gây chuyện.”
Đệ tử này không mắt chó coi thường người khác, điểm này khiến Lục Thần rất hài lòng.
Trong lòng đệ tử thủ vệ căng lên, hắn ta đã sớm nghe nói tổ sư sáng tạo học viện là người cực kỳ bình dị, hòa mình với các đệ tử. Hôm nay gặp mặt, quả là thế.
Thân phận Lục Thần được sáng tỏ, đệ tử chung quanh lập tức nổ tung.
“Là tổ sư của chúng ta đến. Ông trời ơi, nhanh trở về nói cho sư huynh đệ biết.”
“Ông trời ơi, ta gặp được tổ sư gia còn sống sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ?”
“Lục Thiên Đế, hắn là thần tượng của ta. Lúc trước có mấy Tiên Viện đến tìm ta, ta chỉ lựa chọn Thần Ma Tiên Viện của hắn.”
“Tổ sư gia trở về từ Bát Trọng Thiên? Đây không phải là thật chứ? Ta có thể gặp được Lục Thiên Đế lúc sinh thời. Má ơi.”
“Gặp qua tổ sư.”
Lục Thần mỉm cười, nghe tổ sư có cảm giác như một người già đến mấy trăm tuổi.
Vẫy tay với mọi người xong, Lục Thần theo Mạc Bắc tiến vào học viện.
Đoàn người Lục Thần vừa rời đi, một đám người liền vây quanh đệ tử thủ vệ.
“Này, Sồ Phong sư đệ, vừa rồi ngươi ngăn cản tổ sư gia, đúng là trâu bò.”
“Ngay cả Phong Ma Chiến Thần, tám Chí Cao Thần cũng không ngăn được tổ sư gia, nhưng lại bị ngươi ngăn lại. Ha ha ha, Sồ Phong, ngươi có thể khoác lác việc này cả đời.”
“Nhanh, ngươi nói rõ chi tiết vừa rồi đi.”
Sồ Phong cũng không tính là đệ tử đỉnh cấp của học viện, nhưng đột nhiên hắn ta lại trở thành nhân vật phong vân của học viện.
Nhất thời, Sồ Phong có cảm giác mình là đệ tử minh tinh, ngạo nghễ nói: “Các ngươi nhìn mình đi, mấy chuyện nhỏ nhặt này có cần chuyện bé xé ra to? Các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra phải không? Sự việc là như thế này…”
Trên đường đi Mạc Bắc thỉnh thoảng liếc nhìn trộm Lục Thần.
Lục Thần cau mày hỏi: “Mạc Bắc, trên mặt ta có hoa sao?”
“Hắc hắc, nào có, chỉ là lâu rồi không được gặp ngươi. À, trận chiến giữa ngươi và tám Chí Cao Thần, kết quả như thế nào?” Mạc Bắc không nhịn được hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Lưỡng bại câu thương. Ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Thiên Nguyên Quy Nhất, Chí Cao Thần thật sự rất mạnh.”
“Ta không muốn nghe mấy lời cảm khái cá nhân của ngươi, muốn để người khác đồng cảm với mình, điều này hơi khó... Ngươi nói lưỡng bại câu thương, tình huống cụ thể là gì?” Mạc Bắc bỏ qua cảm nhận của Lục Thần.
“Ừm, năm người bọn họ trọng thương, hai người không rõ sống chết, một người chết, còn ta thì vừa lúc được người khác cứu.”
“Cái gì, ngươi, ngươi giết chết một vị Chí Cao Thần?”
“Ừm, dường như là Tử Thần. Khả năng trong đám người đó, thực lực của hắn là yếu nhất.” Lục Thần nói.
“Trời ơi, lúc này mới hơn bốn mươi năm, ngươi đã vô địch bên trong Bát Trọng Thiên.” Mạc Bắc hít sâu một hơi: “Ngươi đúng là kinh khủng. Lúc trước, cũng may Chúng Tiên Các chúng ta kịp thời thay đổi sách lược, không đối địch với ngươi.”
Lục Thần mỉm cười: “Chuyện quá khứ không cần để ý. Nhưng ngươi và đám người Vân Hải đều đã là cảnh giới Nhân Vương đại thành. Điểm này cũng nằm ngoài dự liệu của ta.”
“Kết quả của chúng ta là nhờ Lục Trọng Thiên khôi phục linh khí.” Mạc Bắc hỏi: “Ngươi có biết chuyện ở Lục Trọng Thiên không?”
Lục Thần gật đầu: “Cũng biết một chút. Sau khi ta đi được mấy chục năm, linh khí khôi phục, Thiên Kiếp yếu bớt. Tóm lại, ta không gặp thời.”
“Đúng vậy, bây giờ Thiên Kiếp đã khôi phục bình thường, nhưng linh khí khôi phục vẫn còn tiếp tục, nhất là hai năm qua. Ta đoán có liên quan đến cuộc chiến Thiên Ngoại mấy năm trước.” Mạc Bắc nói.