Lục Thần gật đầu: “Có khả năng này. Rất nhiều Thần Minh chết đi, dẫn đến sự khống chế của bọn họ với hạ giới yếu bớt. Thông đạo Thiên Ngoại cũng mở ra, có một phần linh khí Thiên Ngoại tụ họp vào Cửu Thiên.”
Trò chuyện một chút, một đoàn người đã đến đỉnh núi.
Tiểu Thú nhìn thấy bảng thi đấu Thần Ma.
Bây giờ, xếp hạng nhất trên bảng có tên Trấn Bắc, cấp bậc cảnh giới Nhân Vương ngũ tinh.
“Cha, lúc trước ngươi không cho ta tham gia mấy cái này.” Tiểu Thú không cam lòng chỉ vào bảng xếp hạng.
Lục Thần mỉm cười: “Thời điểm đó, thực lực của ngươi còn cao hơn Diệp Phàm. Ngươi muốn bắt nạt đám người Diệp Phàm?”
“Tiểu tử kia còn thiếu tiền ta đấy.” Nhắc đến Diệp Phàm, Tiểu Thú liền nhớ đến chuyện đòi nợ: “Ta đoán hắn đang tránh ta. Khi chúng ta đến Trái Đất, hắn đã tranh thủ thời gian chạy mất.”
Mạc Bắc đột nhiên nói: “Diệp Phàm à, thời gian trước hắn có trở về một lần.”
“Hắn có trở về?”
“Ừm, khi đó hắn cũng bị ngăn ở cổng, về sau mới truyền âm cho ta, ta mới chạy đến.” Mạc Bắc nói: “Ta nói, tại sao hai viện trưởng các ngươi đều chịu chung một kiểu như thế.”
“Hắn trở về làm gì?” Lục Thần kỳ quái hỏi.
“Hắn trở về thu thập chứng cứ.” Mạc Bắc nói: “Ngươi còn nhớ mối thù truyền kiếp của Diệp Phàm không? Hắn nói với ta, cừu nhân của hắn đang ở Thất Trọng Thiên, là một Tiên Tôn. Trong trận chiến cuối cùng với Nhân tộc lúc trước, tiên tôn đó chẳng những không tham gia, bản thân còn chạy đến tinh cầu khác tị nạn. Bây giờ Diệp Phàm cũng đã đột phá Tiên Tôn, đây là lúc kết thúc mọi thứ.”
Lục Thần hỏi: “Diệp Phàm muốn tìm Lăng Thiên Tiên Tôn báo thù?”
Mấy năm qua, Diệp Phàm có vẻ không làm việc đàng hoàng, kết quả lại vô thanh vô tức đột phá Tiên Tôn đỉnh phong.
Tuy nói tài vận Diệp Phàm không tốt, nhưng thực lực tuyệt đối không thể bắt bẻ.
“Cha, chúng ta có cần đi xem một chút không?” Tiểu Thú hơi lo lắng cho Diệp Phàm. Dù sao đối phương là một trong tam đế Nhân tộc Thất Trọng Thiên Lăng Thiên Tiên Tôn Diệp Hiểu.
Lục Thần gật đầu: “Lăng Thiên đã từng ám toán ta, nhưng ta tin rằng Diệp Phàm sẽ không mù quáng đi báo thù. Đến lúc đó chúng ta đến xem náo nhiệt là được.”
Mạc Bắc hỏi: “Lục Thần, lần này các ngươi trở về có chuyện gì không?”
“Ồ, ngươi không phát hiện Tiểu Lục không giống trước kia sao?”
“Phát hiện ra, ngươi đã tái tạo nhục thân cho Lục cô nương rồi?”
Lục Thần cười nói: “Nhưng ngươi lại không kinh ngạc.”
“Những gì xảy ra trên người ngươi đều là chuyện bình thường.” Mạc Bắc ung dung nói.
Lục Thần mỉm cười lắc đầu, Mạc Bắc càng lúc càng hiểu rõ hắn.
Trong lúc mọi người vừa đi vừa tán gẫu, phía sau núi Thần Ma Tiên Viện có ánh sáng sáng lên.
Mạc Bắc nhìn thoáng qua: “Là Truyền Tống Trận, xem ra có người trở về.”
Quả nhiên, không bao lâu sau, có mấy bóng người vội vã phóng đến chỗ Lục Thần.
“Viện trưởng.” Vân Hải rống họng hô to từ đằng xa, khiến một đám đệ tử Thần Ma chấn kinh.
“Cái gì… Vân Hải đạo sư xuất quan? Còn có Ỷ Thiên đạo sư? Khoan đã, không phải viện trưởng đang ở cùng bọn họ sao? Vân Hải đạo sư đang gọi ai thế?”
Vân Hải nào quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử, vọt đến trước mặt Lục Thần, ôm chặt lấy hắn, đấm sau lưng Lục Thần thật mạnh.
“Tiểu tử thối, ngươi còn nhớ Thần Ma Tiên Viện sao? Cuối cùng cũng chịu trở về thăm một chút?” Vân Hải nói, giọng điệu còn hơi nức nở.
Ỷ Thiên lắc đầu, hai mắt rưng rưng: “Đúng là không tưởng tượng nổi. Ngươi đã đến Bát Trọng Thiên, đến đây một chuyến cũng có tốn bao nhiêu thời gian của ngươi đâu. Làm hại chúng ta vót đến nhọn cả đầu đến Thất Trọng Thiên.”
Đằng sau hai người còn có một đám người xa lạ, trong đó có một người trước ngực đeo huy chương “viện trưởng Thần Ma Tiên Viện”.
“Vãn bối Huyền Viễn, gặp, gặp qua lão viện trưởng.”
Mạc Bắc nhìn Huyền Viễn: “Huyền Viễn, ngươi cũng là nhân vật nổi tiếng của Lục Trọng Thiên, ta chưa từng thấy ngươi sợ ai. Khá lắm, kết quả vừa trông thấy tên tiểu tử thối này, ngươi lại khẩn trương đến mức nói chuyện run rẩy?.”
“Mạc Bắc tiền bối nói đùa, ta nào có… Ta, cái kia…” Huyền Viễn kìm nén đến mức đỏ cả mặt.
Lục Thần mỉm cười, trấn an Vân Hải và Ỷ Thiên: “Lão Hải, Ỷ Thiên, đây là viện trưởng đương nhiệm của học viện chúng ta?”
Hai người cùng gật đầu: “Tiểu tử này là đệ tử ưu tú nhất của học viện mấy năm qua. Mặc dù tiềm lực không bằng Diệp Phàm, nhưng cũng rất xuất sắc.”
Lục Thần gật đầu: “Bây giờ nhìn học viện phát triển như vậy, năng lực quả thật không tệ.”
“Huyền Viễn, cảnh giới của ngươi là gì?” Lục Thần hỏi.
Huyền Viễn vội trả lời: “Hồi lão viện trưởng, bây giờ ta đã là Nhân Vương bát tinh.”
Lục Thần vỗ vai Huyền Viễn: “Ừm, vậy là sắp sửa độ kiếp. Tiểu tử, nói chuyện với ta cũng không cần khẩn trương như vậy.”
“Sao viện trưởng Thần Ma Tiên Viện chúng ta có thể khúm núm như vậy.”