“Thôi được, ta cho ngươi xem thử, thứ mà ngươi kiên trì thật ra chỉ là một lời nói dối!”
“Thần Ma? Không, cuối cùng ngươi sẽ chỉ là ma, trở thành thứ mà ngươi căm hận nhất!”
Đột nhiên, trước mặt Lục Thần xuất hiện một màn sáng lớn.
Trong màn sáng, có hàng vạn Sài Lang Nhân đang điên cuồng chạy trốn, dường như sau lưng có thứ gì đang truy đuổi bọn chúng.
Duy chỉ có một con Sài Lang Nhân cái vô cùng đặc biệt, nàng đi ngược đám đông, nhanh chóng chui vào rừng rậm, đi vào sào huyệt của mình.
Lúc này, trong sào huyệt có một con non Sài Lang Nhân vừa chào đời, nhìn thấy mẫu thân trở về liền kêu ngao ngao với nàng.
Sài Lang Nhân mẹ tóm lấy Sài Lang Nhân con, nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Trên đường bụi gai cào rách da nàng nhưng nàng lại không hề hay biết, mãi đến khi nàng nhìn thấy từng bộ thi thể của đồng loại.
Trong mắt nàng đầy vẻ bi ai, nhưng nàng chỉ dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục đi ngược hướng chạy trốn của đồng bạn, nhanh chóng lẩn vào đám truy binh phía sau.
Đáng tiếc, cuối cùng Sài Lang Nhân vẫn quá yếu ớt, nhanh chóng bị truy binh dị tộc phát hiện ra Sài Lang Nhân này.
“Bên kia có một con, nhanh giết nàng!”
Một mũi tên đâm xuyên qua bắp chân của nàng, sau đó có thêm nhiều mũi tên bắn trúng vào cơ thể nàng, trên người nàng cắm đầy những mũi tên sắc bén.
Nhưng nàng không quan tâm mà dốc hết sức phóng về một Truyền Tống Môn.
Ngay vào thời khắp sắp kết thúc sinh mạng, nàng nhìn đứa bé trong lòng, cố nén xót xa, dùng chút sức lực cuối cùng ném Sài Lang Nhân bảo bảo vào trong Truyền Tống Môn.
Sài Lang Nhân bảo bảo bay trên không trung, bị một mũi tên truy kích quẹt bị thương nhưng nó chỉ ngây thơ nhìn mẫu thân của mình.
Nó thấy nàng ngã trong vũng máu, thấy nhiều người đâm lợi kiếm, trường thương vào thi thể của nàng, nhìn nụ cười trên gương mặt nàng.
Không hiểu vì sao, khi Lục Thần nhìn thấy những chuyện này, trong lòng dâng lên nỗi bi thương khó hiểu.
Hình ảnh chuyển đổi, ở một thế giới nào đó không biết, có hai nhân loại đi qua rừng cây, phát hiện Sài Lang nhân bé rơi trong rừng.
Nữ tử tò mò tiến lên phía trước, ôm lấy sinh mệnh nhỏ bé này.
“Ồ? Sao ở đây lại có một con Sài Lang Nhân? Không phải Cửu Thiên đã thôn phệ thế giới Sài Lang Nhân sao? Sao nó lại ở đây?”
“Kỳ lạ...” Nam nhân cũng cảm thấy khó hiểu: “Tinh Thái, hình như nó bị thương rồi.”
Trong tích tắc đôi nam nữ này xuất hiện, trong đầu Lục Thần vang lên tiếng ong ong.
Hắn biết hai người đó! Trong bức ảnh gia đình hắn vẫn luôn trân trọng, bọn họ là cha mẹ mình!
Có điều họ trẻ hơn trong hình một chút.
Trong nháy mắt, cơ thể Lục Thần chấn động, hắn không khỏi lui từng bước ra sau.
Trước khi màn sáng kia tiếp tục kể tất cả mọi thứ nhân quả, liên hệ từng thứ lại, Lục Thần đã phát giác ra gì đó.
“Không, không thể nào... Chuyện này, chuyện này không phải sự thật!”
Vì sao lúc vừa tiến vào Cửu Thiên, người chơi khác đều là nhân loại, duy chỉ có mình là một con Sài Lang Nhân yếu ớt?
Có lẽ từ lúc bắt đầu, đây cũng không phải là BUG Cửu Thiên, không phải là vấn đề mũ trò chơi secondhand!
Trò chơi như kiểu Cửu Thiên sao có thể có BUG!
“Lục Nguyên, chúng ta giữ nó lại đi...” Nữ tử nhìn Sài Lang Nhân con kia với ánh mắt thương yêu: “Chàng xem nó bất lực nhường nào, đáng thương nhường nào.”
Nam nhân cau mày nói: “Chủng tộc của nó đã diệt tuyệt, lưu lại nó có lẽ cũng không phải đang giúp nó...”
“Vậy thì đưa nó về Trái Đất! Ta có Thần Ma Thiên Uy tương ứng với Thần Huyết Ma Chủng ban đầu, cho nó kế thừa Thần Huyết Ma Chủng là có thể có được một cơ hội tái tạo nhục thân, tái tạo nó thành nhân loại là được rồi!”
Nam nhân có vẻ hơi do dự: “Tinh Thải, nàng thật sự muốn giữ nó lại sao? Giờ chúng ta đã nhận được vài tin tức, hình như dự đoán thời gian còn lại của Trái Đất không nhiều, giờ chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc...”
Nữ tử ôm Sài Lang Nhân con trong lòng, nhìn Sài Lang Nhân con, ánh mắt lộ ra nụ cười hiền từ: “Nhóc con, ngươi xấu quá, cha mẹ ngươi đã không còn nữa đúng không, không biết họ đã dùng cách gì đưa ngươi đến đây... Chắc chắn bọn họ rất yêu ngươi!”
“Nhưng ngươi đừng buồn, về sau, chúng ta là cha mẹ ngươi...”
“Lục Nguyên, chúng ta không thể bỏ mặc nó.” Nữ tử ngẩng đầu, kiên định nhìn nam nhân.
Nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, đúng là hết cách với nàng.”
Mấy tháng sau, Sài Lang Nhân con được cắm vào một loại huyết dịch không biết tên, đồng thời dung nhập với huyết dịch của Lục Nguyên và Tinh Thải, hắn dần có hình dáng nhân loại.
Hình ảnh lại xoay chuyển, Sài Lang Nhân nhỏ kia đã bốn năm tuổi, nó đã không nhớ được thân thế của mình nữa.
Nó có một muội muội đáng yêu, nó yêu muội muội của mình hơn bất kỳ ai.
Hình ảnh cuối cùng.
Trong hình ảnh cuối cùng chỉ có Lục Nguyên và nam nhân khác, Lục Thần cũng biết nam nhân này.