“Lục Thần, hãy thả ra thù hận trong lòng ngươi, quên những ràng buộc vô dụng kia! Những thứ đó chỉ chứng minh cho sự ngu ngốc của ngươi!”
Đột nhiên, Lục Thần quay người lại, bóng dáng lập tức biến mất trước Thông Thiên Tháp.
Vào thời khắc này, Lục Thần lại lựa chọn chạy trốn!
...
Lục Thần cũng không rời khỏi tinh cầu này, hắn không sử dụng nhảy vọt không gian. Bây giờ hắn còn không thể sử dụng được cả linh lực, chỉ biết phi nước đại không biết mệt mỏi trong rừng.
Không biết chạy bao lâu, Lục Thần kiệt sức ngã trên mặt đất.
Hắn để mặc bản thân nằm trên mặt đất, ngước nhìn bầu trời.
Hình ảnh trong màn sáng đã gây ra đả kích quá lớn với hắn, thậm chí đủ để khiến cả thế giới của hắn sụp đổ.
Từ Nhất Trọng Thiên tới giờ, tốc độ phát triển của Lục Thần vượt qua tất cả mọi người nhưng con đường hắn đi tuyệt đối không nhẹ nhàng.
Lần lượt trải qua những bờ vực sinh tử, thế nhưng tín niệm chống đỡ hắn đi tới bây giờ đột nhiên sụp đổ, điều này khiến hắn không thể thản nhiên chấp nhận.
“Đều là âm mưu? Tất cả mọi thứ, đều là âm mưu... Ta chỉ là một con Sài Lang Nhân, chủng tộc của ta đã diệt tuyệt, ta... Ta chẳng là gì cả...”
Lục Thần để mặc nước mắt tuôn rơi, sức cùng lực kiệt, hắn dần nhắm mắt lại.
Lục Thần quên đi tất cả sứ mệnh, đặt xuống tất cả trách nhiệm, Lục Thần nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết bao lâu, lúc Lục Thần mở mắt ra đột nhiên phát hiện trước mặt hắn không xa có chín Truyền Tống Môn.
Trước mỗi Truyền Tống Môn đều dựng một tấm bia đá, từ Nhất Trọng Thiên đến Bát Trọng Thiên, rồi đến Trái Đất, chín Truyền Tống Môn thông đến chín thế giới.
Nơi này là Truyền Tống Trận của Cửu Trọng Thiên sao?
Lục Thần không để ý nhiều như vậy, hắn đi vào Truyền Tống Môn thứ nhất.
...
Tân Thủ Thôn Trái Đất, nơi này đã không còn cảnh tượng người đông nghìn nghịt như lúc trước, tuy nhiên cũng thường có vài người chơi mới trẻ tuổi sinh ra ở nơi này.
Cửa thôn, mười mấy hài tử khoảng mười tuổi đang giết Sài Lang Nhân thăng cấp dưới sự chỉ dẫn của người lớn.
“A, người kia kỳ quái quá, là NPC sao?” Một hài tử thấy Lục Thần bẩn thỉu, toàn thân bùn đất liền tò mò đi tới: “Thúc, thúc là NPC sao? Thúc có nhiệm vụ à?”
Lục Thần không để ý đến hài tử, lách người, biến mất ngay tại chỗ chỉ để lại những người chơi mới với gương mặt khiếp sợ.
Cách đó mấy trăm mét, Lục Thần đang đi giữa đám Sài Lang Nhân.
Những kẻ này mới là tộc nhân của hắn?
Yếu đuối, cường tráng, nhanh nhẹn, đặc biệt cường tráng... Sau khi bọn họ chết lại bị trở thành dã quái cấp thấp nhất.
Mà lúc trước, mình cũng chỉ là một con trong số đó...
Lục Thần đi đến trước mặt một con Sài Lang Nhân, nhẹ nhàng đưa tay ra, đụng vào dã quái này.
Kể ra cũng kỳ lạ, Sài Lang Nhân này không hề có bất kỳ phản kháng gì, nó chỉ nhìn Lục Thần, trong mắt lóe lên thần sắc không thể nói rõ.
Dường như nó có thể đọc được tâm tư của Lục Thần.
Nước mắt của Lục Thần không kìm được chảy xuống, hắn nghẹn ngào khóc rống lên: “Xin lỗi, ta, ta không thể ngăn cản bọn họ!”
Lục Thần quỳ xuống khóc, không thể kiềm chế được: "Ta vào được Cửu Trọng Thiên thì đã sao, ta không thể bảo vệ được tộc nhân của mình, ta... Ta... Xin lỗi..."
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Lục Thần mới bình tĩnh trở lại.
Sau khi trở về Cửu Trọng Thiên, Lục Thần tiến vào Bát Trọng Thiên.
Lục Thần đi thẳng tới khu vực Thiên Ngoại, trở lại Cực Tinh.
Hiện tại, Lục Thần vô cùng hy vọng tìm được ai có thể nói cho hắn biết tất cả những gì đã xảy ra.
Tuy Lục Thần đột phá vì Cực Tinh nhưng ngước mắt nhìn khắp Bát Trọng Thiên cũng chỉ có một mình Nhân Hoàng hắn, những Thần Minh khác thăng cấp được ở Cực Tinh không lớn, cho nên không ai chạy tới tinh cầu này để tu luyện.
Đây là thế giới Tinh Thải đã vẫn lạc sao? Nói cách khác, nữ tử ban đầu mình gặp được, là mẫu thân của hắn... Không, nàng không phải mẫu thân của mình!
Nhưng Lục Thần ở lại đây một tháng, vẫn không gặp được nữ tử đó.
Theo lý thuyết, không gặp được Tinh Thải ở đây, Lục Thần nên sớm rời đi, nhưng Lục Thần vẫn ở lại đây ba tháng!
Trong khoảng thời gian này, ngày ngày Lục Thần ngồi trước thác nước, nhìn dòng nước chảy xuống.
Hắn không tu luyện, cũng không ăn uống, chỉ ngồi ngơ ngẩn.
Dù đám Tiểu Thú vô cùng lo lắng cho Lục Thần, nhưng bọn nó cũng biết trạng thái của Lục Thần tồi tệ đến mức nào.
“Cha không tẩu hỏa nhập ma chứ, tâm ma khó trừ, thật sự rất có thể nhập ma!”
“Chắc là không đâu, ta cảm thấy trong lòng hắn vẫn giữ được một tia lý trí, nếu không hắn đã không bỏ chạy trước Thông Thiên Tháp rồi. Hắn muốn mình tỉnh táo lại một chút!”
“Ôi, chủ nhân thật đáng thương.” Tiểu Kim Lý đau lòng nhìn bóng dáng trong màn nước kia.
“Lúc hắn bước ra khỏi chỗ đó, không biết hắn có còn là chủ nhân trước kia mà chúng ta quen biết không.”
...